Khi linh mục hỏi anh có đồng ý lấy tôi làm vợ không, tôi rõ ràng thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Giống như anh đang chế nhạo tôi. Cũng giống như đang chế nhạo chính mình.
Thực ra trước đây, mối quan hệ của chúng tôi cũng không tệ, khi gặp nhau ở câu lạc bộ cũng có chào hỏi nhau.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn rõ sự khinh bỉ và hận thù trong mắt anh. Anh hận tôi vì đã chia rẽ anh và Hướng Thư, và cũng hận chính mình vì không thể chống lại.
Đêm đó, Hạ Hoài Xuyên uống rất nhiều rượu, khi trở về anh đẩy tôi ngã lên giường.
Lần đầu tiên của tôi đã xảy ra một cách vội vàng và nhục nhã như thế, hoàn toàn khác với những gì tôi từng mơ tưởng.
Tôi chỉ nhớ đến những cơn đau khủng khiếp và trần nhà rung lắc dữ dội. Cơn gió đêm cũng không thể thổi tan mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Hoài Xuyên, một tay anh giữ chặt cổ tay tôi trên đầu, ánh mắt anh đỏ ngầu, đầy sự bạo lực chứ không hề có chút tình cảm nào.
“Hướng Nam, đây chẳng phải là điều cô muốn sao?”
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”
Sau khi trút giận, anh nhanh chóng rời khỏi và không nằm ngủ cùng tôi.
Đêm đó, tôi nằm nhìn trần nhà, thức trắng cả đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau, tôi ra ban công và thấy đầu mẩu t.h.u.ố.c lá vương vãi khắp nơi.
Cuộc hôn nhân này, lẽ ra phải được xây dựng dựa trên tình yêu, nhưng khi rơi vào tay chúng tôi, nó chỉ còn lại sự ghét bỏ và oán hận.
Cũng vào tối hôm đó, tôi đã mang thai Hạ Kỳ. Thực ra, sau khi mang thai, tôi và Hạ Hoài Xuyên cũng đã có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Anh ấy xin lỗi tôi, nói rằng khi mới kết hôn, anh đã quá giận dữ nên đầu óc không tỉnh táo, giờ nghĩ lại anh nhận ra tôi cũng chỉ là nạn nhân của cuộc liên hôn này.
Anh bắt đầu tan làm đúng giờ mỗi ngày để về bên tôi, xoa bụng tôi và thai giáo cho con.
Anh không ngủ suốt đêm để xoa chân cho tôi khi tôi bị phù nề, và khi Hạ Kỳ chào đời, trong lúc mọi người vây quanh đứa bé, anh là người đầu tiên đến thăm tôi.
Tôi vẫn nhớ khi Hạ Kỳ mới chào đời, con hay khóc đêm. Tôi không yên tâm để bảo mẫu và y tá chăm sóc, nên mỗi lần đều tự dậy để lo cho con.
Mỗi lần như thế, Hạ Hoài Xuyên, trong cơn buồn ngủ, sẽ ngồi dậy và giữ tôi lại:
“Em cứ ngủ tiếp đi, để anh chăm thằng bé.”
Anh phải đi làm vào ban ngày, đêm lại không ngủ đủ, chỉ sau vài hôm, quầng thâm đã hiện rõ dưới mắt anh. Khi Hạ Kỳ lớn hơn một chút, anh sẽ cõng con lên vai và ba chúng tôi cùng đi công viên giải trí.
Anh luôn mua hai cây kem, một cho Hạ Kỳ và một cho tôi.