Khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ đẹp. Nhưng có lẽ là do tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng, nên tôi cứ có cảm giác lo sợ ẩn chứa trong hạnh phúc, như thể dưới mặt biển yên bình ngập tràn ánh trăng kia là một con quái vật khổng lồ, đang chực chờ nuốt chửng sự yên bình đó.
Tôi không ngờ rằng những suy nghĩ ẩn sâu ấy lại thành hiện thực.
Khi Hạ Kỳ lên bốn, Hướng Thư đã tỉnh lại. Ngày cô ấy tỉnh, Hạ Hoài Xuyên đứng trên ban công hút thuốc suốt đêm, không ngủ.
Ba mẹ tôi mừng rỡ đến bật khóc, họ chăm sóc, hỏi han Hướng Thư liên tục, và mọi sự quan tâm của họ đều chuyển hết sang cô ấy.
Lúc đó tôi mới nhận ra, trong mắt họ, tôi – một đứa con ruột – không thể nào sánh bằng đứa con gái mà họ đã nuôi nấng từ nhỏ.
Ban đầu, tôi cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn muốn cùng Hướng Thư chung sống hòa thuận. Hướng Thư cũng tỏ ra rất rộng lượng, cười và chúc phúc cho tôi cùng Hạ Hoài Xuyên, cô ấy còn nói rằng Hạ Kỳ rất đáng yêu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hướng Thư bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trong cuộc sống của chúng tôi. Nhiều lần khi tôi tăng ca về nhà, tôi thấy cô ấy đang ngồi ăn tối cùng Hạ Hoài Xuyên và Hạ Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi thấy tôi về, cô ấy cười ngại ngùng: “Biết hôm nay em tăng ca bận rộn, không có thời gian nấu ăn, chị sợ bảo mẫu nấu ăn không hợp khẩu vị của con nên đến đây. Em không phiền chứ?”
Món ăn mà cô ấy nấu nhiều dầu mỡ và mặn, nhưng Hạ Kỳ rất thích, hớn hở nói: “Thức ăn dì nấu ngon hơn của mẹ nhiều, mẹ nấu chẳng khác gì đồ cho lợn ăn, dở kinh khủng! Sau này dì nấu cho con ăn nhé!”
Cô ấy cùng Hạ Hoài Xuyên thường đưa Hạ Kỳ đi công viên giải trí, dù tôi đã nói rõ rằng con phải làm xong bài tập mới được đi chơi.
Cô ấy cũng dung túng Hạ Kỳ ăn kẹo và đồ ăn vặt, dù tôi đã nhắc cả trăm lần rằng con phải ăn uống tử tế trước đã.
Tôi nhiều lần nhẫn nhịn và kiên nhẫn trao đổi với Hạ Hoài Xuyên. Nhưng anh ấy không bao giờ xem đó là vấn đề nghiêm trọng.
“Hướng Thư cũng là dì ruột của thằng bé, cô ấy sẽ không hại nó đâu.”
“Cho thằng bé thoải mái một chút có gì sai, anh thấy em chẳng ưa gì việc thằng bé thân thiết với Hướng Thư.”
Hạ Hoài Xuyên và Hướng Thư ngày càng thân mật, còn Hạ Kỳ thì ngày càng thích Hướng Thư hơn.
Hướng Thư biết chơi piano, biết bốn thứ ngoại ngữ, lại xinh đẹp và thanh lịch.