Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 14



“Anh muốn hôn em, được không?” Cậu ấy nghiêng đầu, mắt mơ màng mở to.

Ngay giây sau đó, tôi kéo mạnh cổ áo cậu ấy và hôn.

Mặc kệ mọi quy tắc, mặc kệ sự dè dặt, mặc kệ cả thế giới này.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn nghe theo trái tim mình.

Tự do hay phóng túng, điều đó không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn quên hết mọi thứ và tận hưởng giây phút này.

Chỉ sau vài giây, tình thế đã đảo ngược.

Cố Phỉ giữ chặt cổ tay tôi, môi cậu ấy mang theo hương rượu, chủ động hơn trong từng nụ hôn. Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, trời tối đen như mực, chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên, phá vỡ bầu trời đêm.

Cả thế giới dường như đã bị đảo lộn, chỉ còn lại tôi và Cố Phỉ, ôm lấy nhau, tìm kiếm sự ấm áp từ nhau.

Chuyến đi kéo dài hơn chục ngày đã kết thúc nhanh chóng, và cũng đã đến lúc tôi trở về nước.

Cố Phỉ có vẻ lưu luyến, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Anh sắp đi Tanzania, em có muốn đi cùng không? Anh sẽ lo hết mọi thứ, em chỉ cần đi theo anh thôi.”

Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cậu ấy, cười và lắc đầu.

Điên rồ cũng đã đủ, phóng túng cũng đã thỏa, tôi nghĩ đã đến lúc phải trở lại với thực tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sau này, anh có thể tìm em không?” Cậu ấy hỏi, giọng thận trọng.

Tôi không nói gì, chỉ vẫy tay rồi quay lưng lên máy bay.

Thực lòng mà nói, tôi cũng khá thích Cố Phỉ. Ai mà không thích một chàng trai như thế chứ? Trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Ở bên cậu ấy khiến tôi cảm thấy như mình cũng trẻ lại.

Nhưng giữa chúng tôi là điều không thể. Sự điên rồ chỉ là một giấc mơ đẹp ngắn ngủi.

Tôi đã thất bại trong tình yêu một lần, và không muốn đi vào vết xe đổ lần nữa.



Khi máy bay vừa hạ cánh, điện thoại tôi bị dồn dập bởi những cuộc gọi nhỡ.

Ở đầu dây bên kia, giọng Hạ Hoài Xuyên đầy lo lắng và mệt mỏi: “Hạ Kỳ gặp chuyện rồi, đang ở bệnh viện trung tâm, em đến ngay đi.”

Tôi lập tức lao tới bệnh viện. Hạ Kỳ nằm trên giường bệnh, cơ thể nhỏ bé, khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi quay sang Hạ Hoài Xuyên, giọng gấp gáp. Dù tôi đã từ bỏ quyền nuôi con, nhưng nhìn thấy Hạ Kỳ như vậy, trái tim tôi vẫn đau nhói.

Hạ Hoài Xuyên nhíu chặt mày, trên gương mặt hiện rõ vẻ bối rối và tức giận: “Vài ngày trước… công ty có một dự án lớn, anh bận quá nên đã giao Hạ Kỳ cho Hướng Thư chăm sóc.”

Anh ấy xoa trán: “Cô ấy nói sẽ chăm sóc con cẩn thận, nhưng khi Hạ Kỳ bị ốm, cô ấy lại đi xem một buổi trình diễn thời trang cao cấp. Anh không biết gì, thằng bé sốt cao ở nhà một mình, may mà bảo mẫu phát hiện ra.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com