Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 13



Nhưng có lẽ vì sự dịu dàng trong ánh mắt của Cố Phỉ, hoặc cũng có thể vì ở nơi đất khách quê người không ai biết tôi, tôi không thể ngăn mình kể hết mọi chuyện giữa tôi và Hạ Hoài Xuyên cho cậu ấy, vừa kể vừa khóc nức nở.

“Tôi có làm gì sai không?” Tôi nghẹn ngào.

“Tôi nghĩ chắc mình đã sai ngay từ đầu, nhưng tôi có thể làm gì chứ?”

Cố Phỉ ngồi lại gần, vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.

“Không phải lỗi của cô đâu, chỉ là thế giới này đôi khi thật tàn nhẫn. Cô đã làm hết sức rồi, không để lại hối tiếc là được. Còn kết quả, chúng ta không thể kiểm soát.”

“Với lại, điều này chỉ chứng minh rằng anh ta không phải là người phù hợp. Có thể người đúng với cô vẫn đang chờ cô ở đâu đó trong tương lai.”

Trên thảo nguyên, cơn mưa thường đến bất ngờ. Khi chúng tôi đang uống rượu, một cơn mưa như trút bất ngờ đổ xuống.

Cả hai chúng tôi bị mưa làm ướt sũng như những chú chuột lột. Khi xe đưa chúng tôi trở về khách sạn, trời đã khuya.

Tôi dần tỉnh rượu và bắt đầu thấy ngại ngùng, cố tìm chuyện để nói: “Chai champagne đó thật ngon, tôi còn định uống hết, tiếc quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Phỉ không nói gì, nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng tôi bị gõ.

Cậu ấy cầm hai chai champagne, mỉm cười rạng rỡ: “Tôi vừa hỏi khách sạn mua đấy, cô có muốn uống thêm không?”

Ngoài trời mưa vẫn rơi tầm tã, những tia chớp xé ngang bầu trời đen kịt trên thảo nguyên, Cố Phỉ đưa cho tôi ly rượu lấp lánh dưới ánh đèn.

Có vẻ cậu ấy vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, những giọt nước chảy xuống từ tóc rồi lăn dọc theo xương đòn, thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng dính, để lộ bắp n.g.ự.c săn chắc.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở cửa. “…Được.”

Tối hôm đó, chúng tôi ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa, ngắm nhìn cơn mưa xối xả trên thảo nguyên và những tia chớp bạc xé toạc bầu trời. Không rõ chúng tôi đã nói những gì, đa phần là tôi nói, còn Cố Phỉ yên lặng lắng nghe.

Càng uống nhiều rượu, tôi nhìn cậu ấy một cái, không hài lòng nói: “Sao cậu không nói gì cả, cậu có đang nghe không?”

Cậu ấy uống cũng không ít, ánh mắt chăm chú dán vào môi tôi, không nói một lời.

Ngoài kia, sấm sét nổ vang, gió lớn cuốn tung rèm cửa trắng. Tôi và Cố Phỉ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào nhau, không biết nên làm gì tiếp theo.

Tôi đột nhiên nhận ra lông mi dưới của cậu ấy rất dài, đôi mắt sáng trong như trái vải đã bóc vỏ, đen trắng rõ ràng. Ở một góc độ nào đó, trông cậu ấy giống như một con vật nhỏ ngơ ngác, mang theo sự ngoan ngoãn có phần dễ mến, nhưng ẩn sâu lại là nét hoang dã và xâm lược đầy bản năng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com