Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 15



Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Anh không phải đã nói rằng Hướng Thư sẽ chăm sóc nó thật tốt sao?”

Hạ Hoài Xuyên im lặng, không nói nên lời.

Cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở, Hướng Thư vội vã lao vào trong bộ váy hàng hiệu, nhìn thấy Hạ Kỳ, khuôn mặt cô tái nhợt.

Cô chạy đến trước mặt Hạ Hoài Xuyên, lo lắng giải thích: “Hoài Xuyên, anh nghe em nói, em thực sự không biết Hạ Kỳ bị ốm. Nếu biết, em sẽ không đi đâu. Ngay khi biết tin, em đã vội vàng quay lại rồi.”

Hạ Hoài Xuyên nhìn cô, hỏi: “Từ khi bước vào đến giờ, em chỉ lo giải thích với anh. Sao em không hỏi xem Hạ Kỳ bây giờ thế nào rồi?”

Hướng Thư ngắc ngứ, không nói được lời nào.

Hạ Hoài Xuyên cười nhạt: “Thằng bé vừa tỉnh vài phút trước, nó nói rằng nó đã bảo với em rằng nó khó chịu, nhưng em đã lừa nó là đi mua bánh ngọt rồi bỏ đi.”

“Hướng Thư, em đúng là ngoài mặt thì tử tế, nhưng sau lưng thì…”

Hướng Thư vội lớn tiếng phản bác: “Không phải! Thằng bé chỉ là trẻ con, nó nói dối đấy! Nó đang bịa đặt mà!”

Ngay lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Kỳ mở mắt, nhỏ giọng nói: “Con không nói dối. Con đã nói với dì là con khó chịu, dì hỏi con có muốn ăn bánh ngọt không, rồi dì nói sẽ đi mua bánh cho con, nhưng dì đã không quay lại.”

Ánh mắt của Hạ Kỳ trở nên lạnh lùng, không còn chút nào sự quấn quýt trước đây với Hướng Thư: “Con biết dì muốn sinh con cho ba. Dì chê con là gánh nặng, dì muốn con c.h.ế.t đi, phải không?”

Tôi sững sờ. Tôi luôn nghĩ rằng Hạ Kỳ rất phụ thuộc vào Hướng Thư, chưa bao giờ thấy con dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy với cô ấy.

Hướng Thư bị lật tẩy, mặt cô đỏ bừng, ngồi xuống cạnh Hạ Kỳ, cố gắng nắm lấy tay con, dỗ dành:

“Con nói bậy gì thế, dì thật sự không cố ý. Dì không biết con mệt như vậy. Con thích ăn bánh ngọt, đúng không? Dì sẽ đi mua cho con chiếc bánh lớn nhất, ngon nhất ngay bây giờ.”

Nhưng Hạ Kỳ chỉ rụt tay lại, quay đầu đi chỗ khác.

Tôi ra ngoài hỏi bác sĩ về tình trạng của Hạ Kỳ, và gặp cô bảo mẫu gia đình ngay trước cửa.

Thật ra, tôi và cô bảo mẫu khá thân thiết, sau nhiều năm cũng có chút tình cảm.

Thấy tôi, cô thở dài: “Thưa cô, thật ra cậu nhỏ cũng rất đáng thương. Thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, được người khác chiều chuộng, cho ăn, cho chơi, nên thằng bé mới nghĩ họ tốt. Nhưng thằng bé đâu biết rằng trên đời này chỉ có mẹ ruột mới thật sự đối tốt với con mình.”

“Có chuyện gì thế? Sao bỗng dưng mọi chuyện lại trở nên như thế này?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com