Bao năm ở bên Hạ Hoài Xuyên, thuốc trong nhà luôn sẵn có. Tôi sẽ ghi lại lịch đi lấy thuốc trong ghi chú, chưa bao giờ quên một lần nào.
Những điều này tôi chưa từng kể ra, và có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng chưa bao giờ để ý đến.
Sau một hồi im lặng, khi tôi định cúp máy, Hạ Hoài Xuyên đột nhiên lên tiếng.
Không biết có phải vì đau đầu hay không, giọng anh ta bớt đi sự mạnh mẽ thường ngày, thậm chí còn có chút yếu ớt khó nhận ra.
“Hướng Nam… thời gian suy nghĩ còn khoảng mười ngày, em có thể cân nhắc lại không?”
“Hạ Kỳ còn nhỏ, nó cần mẹ.”
Tôi không đáp, im lặng một lúc, rồi bình thản nói: “Không cần đâu.”
“Với nó, có lẽ Hướng Thư là một người mẹ tốt hơn trong lòng nó.”
Hạ Hoài Xuyên dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã không muốn nghe nữa, liền cúp máy.
Lúc này tôi đột nhiên nhận ra, cuộc sống đau khổ trước đây của tôi chẳng qua chỉ vì tôi luôn cố chấp.
Cố gắng yêu cầu tình yêu từ Hạ Hoài Xuyên.
Cố gắng yêu cầu tình yêu từ Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ thực sự rất giống cha nó, từ ngoại hình đến sở thích đều không khác gì nhau. Giờ đây, tôi không muốn cố gắng nữa.
Khi ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra Cố Phỉ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi.
Cậu ấy không hỏi gì thêm, chỉ nhắc:
“Chúng ta đã hẹn uống trà chiều bên lửa trại, đến giờ rồi, cô có tiện đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi gật đầu.
Trên thảo nguyên rộng lớn, nhân viên khách sạn đã khoanh vùng một khu vực và đốt lửa trại, bày biện bàn ghế và rượu champagne.
Tôi ngồi cùng Cố Phỉ, uống rượu và ngắm nhìn mặt trời đỏ rực dần lặn xuống.
Uống được vài ly, cậu ấy đột nhiên nhìn về phía chân trời đang tối dần và hỏi: “Chiều nay tôi có nghe thấy cô gọi điện, đó là… bạn trai cô sao?”
“Không,” tôi cúi mắt đáp: “Đó là chồng cũ của tôi, à không, vẫn chưa hẳn là chồng cũ, nhưng sắp rồi.”
“Cô ly hôn rồi à?”
“Ừ, vẫn đang trong thời gian suy nghĩ, nhưng sẽ không tái hôn nữa.”
Bầu trời càng tối dần, cả thế giới dường như đang dần rời xa tôi.
Cố Phỉ bất ngờ nói: “Vậy chắc cô đã chịu nhiều ấm ức trong hôn nhân nhỉ.”
Tôi ngỡ ngàng, không ngờ cậu ấy lại nói như vậy.
Cố Phỉ cười nhẹ: “Dù chúng ta mới quen nhau vài ngày, nhưng tôi có cảm giác cô là một người rất dịu dàng. Hôm trước đi thăm làng Masai, cô đã chơi đùa với bọn trẻ và còn chia kẹo cho chúng.”
“Cô ly hôn, chắc chắn không phải lỗi của cô.”
Thực lòng mà nói, tôi không khóc khi rời đi, cũng không khóc khi ly hôn, nhưng khi cậu ấy nói câu này, tôi bỗng thấy mũi cay cay, ngước mặt lên để cố giấu sự lúng túng.
Có lẽ là vì tôi đang ở trong một môi trường xa lạ, bên cạnh những con người xa lạ, khiến tôi không còn phải giữ lễ nghi nữa. Hoặc cũng có thể do uống nhiều rượu nên tôi muốn nói chuyện.
Tôi chớp mắt, nói: “Vì họ, cả chồng lẫn con, đều không thích tôi. Tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng rồi tôi nhận ra rằng có những thứ càng cố gắng càng sai.”
Tôi vốn không thích kể chuyện riêng tư của mình với người khác, vì trong tâm thức người Trung Quốc, “việc xấu trong nhà không được kể ra ngoài”.