Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 11



Khi tôi đang tựa vào cậu ấy để chỉnh ảnh, Cố Phỉ đột nhiên nghiêm mặt, giơ một ngón tay lên: “Suỵt!”

Tôi giật mình quay lại.

Một con sư tử không biết từ khi nào đã đi vòng ra phía sau xe của chúng tôi. Chiếc xe jeep này không có cửa sổ hay rào chắn để tạo trải nghiệm tốt nhất cho khách, con sư tử đực to lớn chỉ cách tôi chưa đầy nửa mét!

Đây là lần đầu tiên tôi ở gần sư tử đến vậy. Nếu nó muốn tấn công, tôi có thể bị kéo khỏi xe ngay lập tức!

Tôi hoảng sợ, bản năng đẩy tôi tựa sát vào người Cố Phỉ, mặt tái nhợt.

Cố Phỉ vòng tay ôm lấy tôi, che chắn phía sau lưng cậu ấy. Chỉ đến khi con sư tử uể oải bỏ đi, cậu mới cười nhẹ bên tai tôi: “Đừng lo, không sao đâu.”

“Sư tử coi chúng ta và chiếc xe là một thể thống nhất, nên nó sẽ không tấn công chúng ta đâu. Trên thảo nguyên này, chỉ cần không xuống xe là an toàn.”

Giọng nói trầm ấm của cậu ấy vang lên trong ngực, lúc đó tôi mới nhận ra mình đang tựa vào lồng n.g.ự.c của Cố Phỉ.

Dù dáng người của cậu ấy nhìn thon gọn, nhưng qua lớp áo sơ mi, tôi có thể cảm nhận được cơ n.g.ự.c của cậu ấy rất rắn chắc, điều này thật ngoài dự đoán của tôi!

Mặt tôi bỗng nóng bừng, vội vàng buông tay ra.

Trên đường về, không khí càng thêm thân thiết, chúng tôi cùng ăn tối và uống bia voi, một loại bia đặc trưng của châu Phi.

Tôi rất bất ngờ vì tôi và Cố Phỉ có quá nhiều điểm chung, từ sở thích phim ảnh đến danh sách bài hát yêu thích. Thậm chí những câu nói đùa của tôi cậu ấy cũng đều bắt kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những ngày tiếp theo, tôi và Cố Phỉ luôn đi cùng nhau. Chúng tôi chụp ảnh, đi chơi, ăn uống cùng nhau, và đến khi tôi nhận ra, điện thoại của tôi đã đầy ắp hàng trăm bức ảnh của cậu ấy.

Ngày hôm đó, khi tôi đang hào hứng chuẩn bị đi chụp một con báo rất hiếm, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Là một cuộc gọi video trên WeChat, Hạ Hoài Xuyên gọi tới.

Giọng anh ta có vẻ yếu ớt: “Hướng Nam, thuốc giảm đau của anh đâu?”

Hạ Hoài Xuyên bị chứng đau đầu mãn tính, suốt bao năm không khỏi. Mỗi khi anh nghỉ ngơi không đủ, cơn đau sẽ tái phát.

Những lúc đau dữ dội, mặt anh nhợt nhạt, đẫm mồ hôi, không nói nên lời.

Sau khi thử qua nhiều loại thuốc mà không hiệu quả, tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu và được một người bạn giới thiệu một vị lương y.

Vị lương y đó sống ở một tỉnh xa, cách thành phố chúng tôi hơn ngàn cây số. Thuốc ông ấy kê mỗi lần uống vào là cơn đau của Hạ Hoài Xuyên sẽ thuyên giảm ngay, hiệu quả cũng kéo dài được một thời gian.

Chỉ là đây là một đơn thuốc đặc biệt cần phải tự tay ông ấy chế, nên tôi thường bay đến tỉnh đó để lấy thuốc cho Hạ Hoài Xuyên dùng trong vài tháng.

Tôi nhớ khi rời đi, thuốc gần như đã hết.

“Ngăn kéo bên trái của tủ TV, ngăn thứ hai.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng lục lọi: “… Hết rồi.”

“Vậy thì hết rồi,” tôi thản nhiên đáp: “Trong tủ có một tấm danh thiếp, anh có thể tự đi lấy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com