Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

Chương 10



Khi máy bay hạ cánh, lúc tôi đứng dậy đeo balo, cậu trai ấy lại cảm ơn tôi.

“À… cái đó—” cậu ấy vò tóc, nói nhỏ: “À… cái đó—” đôi tai lại đỏ bừng lên.

Tuy nhiên, dòng người đã bắt đầu xuống máy bay, tôi bị cuốn theo đám đông, không thể nghe rõ cậu ấy nói gì. Tôi chỉ có thể cười và vẫy tay chào tạm biệt.

Tối hôm đó, tôi ở dưới chân núi Kilimanjaro. Bầu trời trên thảo nguyên rực rỡ, không một gợn mây, những ngôi sao như những viên kim cương nhỏ xíu lấp lánh khắp bầu trời, dải ngân hà trải dài vô tận, tự do chảy tràn mà không bị che khuất.

Cảm giác ngột ngạt mà tôi từng nghĩ không thể buông bỏ, giờ đã tan biến hoàn toàn trước sự tự do bao la và vẻ hoang dã nguyên thủy của thiên nhiên.

Ngày hôm sau, khách sạn đã sắp xếp xe đưa tôi đi Safari, nhưng khi tôi ra đến cửa, quản gia báo rằng còn có một khách khác sẽ đi cùng.

Tôi nhìn lên xe và thấy cậu trai đẹp trai mà hôm qua đã nắm tay tôi trên máy bay, đội mũ cao bồi, hào hứng vẫy tay: “Thật là trùng hợp!”

Suốt chặng đường, tôi mới biết cậu ấy tên là Cố Phỉ, một travel blogger với hơn ba triệu người theo dõi.

Cậu ấy nói chuyện rất nhiều, liên tục kể chuyện cho tôi nghe.

“Thực sự cảm ơn cô ngày hôm đó. Khi còn nhỏ, tôi từng gặp một chuyến bay rung lắc dữ dội, nhiều người trên máy bay bị thương, kể cả tôi. Kể từ đó, tôi sợ hãi mỗi khi bay.”

Cậu ấy đỏ mặt nói tiếp: “Nếu hôm đó không có cô, tôi thực sự không biết phải làm sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ để đền đáp, suốt ngày hôm đó, Cố Phỉ luôn chăm sóc tôi rất chu đáo, lúc thì lấy nước, lúc thì chụp ảnh cho tôi.

Thật ra, tôi không thích chụp ảnh lắm, vì trước đây khi đi chơi với Hạ Hoài Xuyên, anh ấy luôn tỏ ra không thích việc này. Thỉnh thoảng cũng chụp ảnh cho tôi, nhưng rất qua loa, chụp ảnh nào cũng xấu.

Lâu dần, tôi trở nên tự ti, nghĩ rằng có lẽ do mình không đủ đẹp nên mới bị anh ấy chụp xấu như vậy.

Nhưng Cố Phỉ thì rất phấn khởi, không ngừng hướng dẫn tôi cách tạo dáng khi chụp ảnh, liên tục khích lệ:

“Tuyệt đẹp!”

“Cô có thể ra mắt ngay lập tức đó!”

“Đừng di chuyển, góc này hoàn hảo luôn!”

Tôi tưởng cậu ấy chỉ nói miệng, nhưng khi nhìn qua máy ảnh, thật ngạc nhiên là gần như mọi bức ảnh đều rất đẹp.

Trong ảnh, tôi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng kèm theo nụ cười, và đằng sau là ngọn núi Kilimanjaro phủ tuyết trắng.

Đúng là bức ảnh đẹp nhất trong đời tôi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không tự chủ mà nói chuyện nhiều hơn, suốt cả chuyến đi tôi liên tục hỏi Cố Phỉ về cách chỉnh màu và bộ lọc ảnh. Cậu ấy kiên nhẫn chỉ tôi từng bước, từng bước chỉnh từng bức ảnh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com