Họ nghĩ rằng một chàng rể tốt như Hạ Hoài Xuyên nên thuộc về cô ấy.
“Yên tâm đi, sau khi tôi và Hạ Hoài Xuyên ly hôn, anh ấy sẽ lập tức kết hôn với Hướng Thư thôi, việc kinh doanh của gia đình các người sẽ không bị ảnh hưởng đâu.”
“Với lại, tài sản của nhà họ Hướng, tôi sẽ không lấy một đồng nào. Cứ xem như các người chưa từng tìm tôi về.”
“Con nói gì vậy, con—”
Tôi lập tức cúp máy, nghĩ ngợi một lúc rồi chặn luôn số của bà trước khi bà kịp gọi lại.
…
Tôi đã nghỉ việc và mua vé máy bay đi Kenya.
Những năm qua, tôi đã luôn xoay quanh Hạ Hoài Xuyên và Hạ Kỳ, giờ cuối cùng tôi đã được tự do, và tôi chợt muốn đi đây đó để nhìn ngắm thế giới.
Khi lên máy bay, tôi phát hiện ngồi cạnh mình là một cậu trai rất trẻ, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, làm tôn lên làn da trắng hồng và nụ cười rạng rỡ. Tóc được tạo kiểu gọn gàng, đầu hơi cao khiến khuôn mặt trông thanh tú mà không quá kiểu cách.
Cậu ấy là idol sao?
Tôi thầm nghĩ, khi bước qua chỗ cậu ấy, tôi lịch sự nở một nụ cười.
Chuyến bay kéo dài khoảng mười tiếng, tôi ngả ghế ra và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi một cơn rung lắc mạnh đánh thức tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có vẻ như máy bay gặp phải vùng nhiễu động, rung lắc dữ dội đến mức tôi cảm thấy mình như sắp rời khỏi ghế.
Tiếp viên liên tục phát thông báo trấn an hành khách, lòng tôi có chút hoảng nhưng cũng không đến mức quá sợ hãi. Tuy nhiên, đúng lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó chạm vào mình.
Quay sang, tôi thấy cậu trai đẹp trai bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi… nhưng tôi có thể nắm tay cô được không?”
Thấy tôi sững sờ, cậu ấy bổ sung: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi sợ độ cao.”
Giọng cậu ấy run lên, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của cậu giờ đây không còn chút ánh sáng nào, đôi môi đỏ thắm của cậu nhanh chóng mất đi sắc m.á.u và khẽ run rẩy.
Không người phụ nữ nào có thể từ chối lời cầu xin của một chàng trai như thế, không chỉ là nắm tay, mà dù cậu ấy có muốn nắm ở đâu, tôi cũng không thể nói lời từ chối.
“Ừ… được thôi.”
Trong suốt hai mươi phút tiếp theo, cậu ấy thực sự đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi mà không buông.
Những ngón tay dài và hơi lạnh của cậu dần ấm lên, cho đến khi máy bay ổn định trở lại, cậu ấy vẫn chưa thả tay tôi ra.
Tôi ngượng ngùng khẽ cựa mình, chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “À… tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
“Ồ! Xin lỗi, xin lỗi!”
Cậu ấy vội vàng buông tay, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, đến cả vành tai cũng đỏ bừng lên, không ngừng xin lỗi tôi.
Tôi cười xua tay, với ngoại hình như thế này, thực ra tôi mới là người đang được hưởng lợi.