Kiều Hạc hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với trận chiến cùng mẹ ruột.
Dù cho bị mẹ chất vấn thẳng vào mặt, Kiều Hạc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có chút lúng túng hay chột dạ nào khi bị vạch trần.
“Mẹ, cậu vừa mới trở về, mẹ nhất định phải làm con mất mặt trước mặt cậu sao?”
“Vậy mà còn biết mất mặt à!”
Giang Chi Vân trừng mắt nhìn Kiều Hạc. Nghĩ đến tối hôm qua, dù bà đã giám sát chặt chẽ như vậy, cuối cùng vẫn để thằng nhóc này lén lút mang nửa bát m.á.u đưa cho Mặc Thiên, bà chỉ cảm thấy tức đến mức sắp thổ huyết.
“Cô ta cần m.á.u của con làm gì? Kiều Hạc à, con có biết không, những tà thuật đó sẽ hại người, sao con cứ không nghe lời, cứ phải đem tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy?”
Giang Chi Vân khổ tâm khuyên bảo con trai.
Kiều Hạc chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, đáp một tiếng “ừ”.
Giang Chi Vân còn không hiểu con mình hay sao!
Kiều Hạc và Kiều An Khang, hai cha con đều là loại người ngoài mặt nghe lời, trong lòng lại cố chấp làm theo ý mình.
Nếu thực sự thừa nhận lời bà nói, Kiều Hạc đã sớm hùa theo, nói năng ngọt ngào để dỗ dành bà rồi!
Giang Chi Vân đứng bật dậy, vòng qua bàn trà, bước thẳng đến trước mặt Kiều Hạc.
Dù chênh lệch về chiều cao rõ rệt, nhưng khí thế áp đảo của Giang Chi Vân không hề bị ảnh hưởng.
Bà nắm lấy hai bàn tay của Kiều Hạc, cẩn thận kiểm tra từng ngón tay.
Nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt bà dừng lại nơi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái — trên đó vẫn còn dấu vết kim tiêm rõ ràng, phần da xung quanh còn hơi bầm tím.
Giang Chi Vân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bà siết lấy cánh tay con trai, lắc mạnh, nghiêm giọng chất vấn:
“Kiều Hạc, con bị trúng bùa mê thuốc lú gì vậy! Con muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, tại sao cứ phải là cô ta!”
Kiều Hạc im lặng.
Dùng chính sự im lặng để trả lời câu hỏi của mẹ.
Giang Chi Vân nhìn con trai, trong lòng không dám tin nổi:
“Con trai à, nếu con cưới cô ta, cả nhà họ Kiều chúng ta sẽ không ai tha thứ cho con! Mẹ cũng không thể tha thứ cho con!”
Nói đến đây, nước mắt đã dâng tràn trong mắt bà.
Bà hoài nghi Mặc Thiên đã dùng tà thuật mê hoặc Kiều Hạc, bằng không, với tính cách thông minh khéo léo của nó, sao có thể chấp mê bất ngộ như vậy!
Bình thường, chỉ cần bà hơi không vui một chút, Kiều Hạc đã vội vàng dỗ dành rồi.
Thế nhưng lần này, Kiều Hạc chẳng nói lấy một lời, cứ cứng đầu cố chấp như vậy.
Đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Kiều Ức Hâm kinh ngạc đến mức sững người.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ có cô và em gái khiến mẹ tức giận.
Còn Kiều Hạc, từ khi nào từng cãi lời mẹ?
Kiều Ức Hâm vội vàng tiến lên giảng hòa.
Cô kéo tay Kiều Hạc, giả vờ vỗ nhẹ hai cái lên lưng anh, cười gượng:
“Kiều Hạc, cậu đang nghĩ cái gì vậy, đừng ngẩn ra nữa. Mau nói với mẹ đi, sau này sẽ không qua lại với người nhà Cố gia nữa!”
Ánh mắt Kiều Hạc đang đờ đẫn cũng dần thu lại tiêu cự.
Lần này anh mở miệng, nhưng lời nói ra lại không phải điều bọn họ muốn nghe.
“Con tin tưởng Mặc Thiên.”
“…”
Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Cả hô hấp cũng như bị ngừng lại.
Cả căn biệt thự giống như rơi vào trạng thái chân không, khiến màng tai người ta ong ong khó chịu.
Kiều Ức Hâm c.h.ế.t lặng.
Kiều Hạc — người luôn biết ăn nói khéo léo, có thể dễ dàng hòa mình vào mười, hai mươi nhóm chat — vậy mà hôm nay lại vì một người của Cố gia mà trở mặt với mẹ!
Kiều Ức Hâm cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Cô vội vàng kéo Kiều Hạc, định dẫn anh tránh đi:
“Kiều Hạc, chị thấy cậu bị trúng tà rồi, để chị dội nước lạnh cho cậu tỉnh lại!”
Nhưng hai chị em mới đi được hai bước, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng mẹ đầy sát khí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đứng lại!”
Kiều Ức Hâm ra sức nhéo tay Kiều Hạc, ẩn ý nhắc anh đừng gây chuyện nữa, mau chóng nhận lỗi với mẹ.
Thế nhưng người trước nay vốn tinh quái như Kiều Hạc giờ lại như hóa thành thằng ngốc, im bặt, không chịu nói lấy một câu.
Kiều Ức Hâm đành phải cười gượng, quay đầu lại:
“Mẹ, con đưa Kiều Hạc ra ngoài cho tỉnh táo lại một chút. Não nó bị hồ đồ rồi!”
Giang Chi Vân cười lạnh:
“Mẹ thấy nó rất tỉnh táo đấy! Hôm qua dám trước mặt chúng ta mà rút m.á.u cho con bé đó, đây không phải tuyệt thế não yêu thì là cái gì?”
“Kiều Hạc à, Kiều Hạc, hơn hai mươi năm nay mẹ nuôi con, sao lại không nhìn ra, thì ra con cũng có bản lĩnh l.à.m t.ì.n.h thánh như vậy!”
Giang Chi Vân đứng đối diện Kiều Hạc, ngón tay liên tục chọc vào n.g.ự.c con trai.
Bà thật sự không thể tin nổi, đứa con trai ngoan ngoãn suốt hai mươi mấy năm, vậy mà giờ lại vì một cô gái ngu ngốc mà muốn phản bội cả gia đình!
Cha anh còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà anh lại nói — tin tưởng cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia!
Giang Chi Vân mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào con trai.
“Kiều Hạc, chuyện đã qua thì cho qua đi. Con hứa với mẹ, sau này không qua lại với con bé kia nữa. Mau chuyển ra ngoài ở đi! Căn nhà này, bị đào cái hố to như vậy, còn ở cái gì nữa.”
“Nếu con bé đó còn mặt dày bám lấy con, mẹ nhất định khiến Cố gia nhà nó thân bại danh liệt!”
“Kiều Hạc, nghe lời mẹ một lần, con không thể tiếp tục với cô ta nữa! Con không thể vì cô ta mà vứt bỏ ông nội, cha mẹ, cũng không thể trở mặt với cả nhà họ Kiều!”
Giang Chi Vân xưa nay luôn nói một là một trong nhà, chưa từng có lúc nào phải hạ mình cầu xin như vậy.
Kiều Hạc nhìn mẹ, khẽ thở dài:
“Mẹ, lần này con không thể nghe lời mẹ được.”
“Con vừa nói cái gì!”
Giang Chi Vân suýt nữa cho rằng mình bị điếc.
Bà túm lấy tay con trai, lắc mạnh:
“Kiều Hạc, con muốn chống lại cả nhà chúng ta sao! Ngay cả cha mẹ cũng không cần nữa sao!”
“Mẹ! Mẹ! Chúng ta từ từ nói với Kiều Hạc!” Kiều Ức Hâm vội vàng chạy tới, an ủi mẹ đang bên bờ sụp đổ.
Nhưng Giang Chi Vân không buông tay, tiếp tục chất vấn:
“Kiều Hạc, mẹ hỏi con lần cuối: con chọn gia đình, hay chọn tin tưởng Mặc Thiên?”
Kiều Hạc ngừng lại hai giây, rồi nối tiếp câu nói dở dang:
“Con chọn gia đình. Nhưng con cũng tin tưởng Mặc Thiên.”
“Tin tưởng cô ta, tức là không cần gia đình nữa!”
Giang Chi Vân quát lên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tiếng “bốp” giòn giã vang lên —
Một dấu tay đỏ rực hiện rõ trên mặt Kiều Hạc, thậm chí còn có thể thấy cả vân tay.
Khắp nơi lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
Diệp Phi siết chặt nắm tay, bước lên một bước lại lùi về một bước, không biết có nên xông ra hay không.
Nếu lỡ không kéo được thiếu gia ra, lại khiến phu nhân nổi nóng hơn, không chừng thiếu gia sẽ bị ăn thêm mấy cái bạt tai nữa thì sao.
Anh ta sốt ruột đến mức chân tay bứt rứt.
Đám người hầu nhà họ Kiều cũng sững sờ.
Bởi ai cũng biết, người được cưng chiều nhất trong nhà này chính là Kiều Hạc, cũng là người ngoan ngoãn nhất.
Đại tiểu thư và tam tiểu thư đều là những cái gai, thường xuyên khiến phu nhân tức giận.
Chỉ có nhị thiếu gia là từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh đòn!
Thế mà hôm nay, nhị thiếu gia lại cãi lời phu nhân!
Đám người hầu lén lút nép vào góc nhà, run lẩy bẩy, sợ rằng phu nhân sẽ tiếp tục nổi giận động thủ.
Khi cả căn phòng đều đang căng thẳng ngột ngạt, chỉ có cậu thiếu gia họ Giang ngồi trên sofa, thảnh thơi dựa người xem kịch vui, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, nụ cười khoé môi vô cùng rõ rệt.
Giang Chi Vân tát xong Kiều Hạc, bàn tay run lên vì đau, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Kiều Hạc, con thật sự điên rồi! Thật sự điên rồi!”