Bàn tay của Giang Chi Vân run rẩy nắm thành quyền, tê dại đến mức không biết nên làm gì.
Bà không thể tin nổi nhìn chằm chằm Kiều Hạc:
“A Hạc, con tỉnh táo lại đi! Con tin Mặc Thiên, chẳng lẽ lại muốn nói ông nội con là người xấu sao?! Ông nội là người thương con nhất đấy, chẳng lẽ con không biết à? Con dám ăn nói đại nghịch bất đạo như vậy ư!”
Mặc dù nửa bên mặt của Kiều Hạc đã sưng vù,
Nhưng vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên như thường.
“Mẹ, hôm sinh nhật ông nội, ánh sáng kia vốn đã có gì đó kỳ lạ rồi, ngay cả Tứ thiếu phu nhân nhà họ Cố bọn họ cũng tráo được, ông nội chưa chắc…”
“Con im ngay cho mẹ!”
Giang Chi Vân cố gắng khống chế bản thân không giơ tay tát tiếp.
Cô nghi ngờ Kiều Hạc thật sự bị trúng tà, bằng không làm sao nói ra những lời điên rồ này!
Cô quay đầu, quát Giang Ngôn Phong - người vẫn đang ngồi trên sofa xem kịch vui:
“Ngôn Phong! Mau đi gọi người, bắt thằng nhóc này lại! Lát nữa chị sẽ đưa nó ra nước ngoài chữa bệnh điên!”
Bị gọi tên, Giang Ngôn Phong nhướng mày, đứng dậy, đi tới bên cạnh Kiều Hạc:
“Kiều Hạc, mẹ con đã lên tiếng, đừng chọc giận bà nữa.”
“Sợ mẹ cháu tức giận thì đã không nên làm loạn như vậy. Cái cô Thất tiểu thư nhà họ Cố kia, có gì hay ho đâu, đáng để vì cô ta mà cãi nhau với mẹ cháu sao?”
Kiều Hạc im lặng không đáp.
Giang Ngôn Phong nhún vai,
“Thôi được rồi, cậu sẽ khuyên mẹ cháu, nhưng tốt nhất cháu nên sớm xin lỗi mẹ đi, bằng không ai biết mẹ cháu sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, tới cửa còn giơ tay vẫy vẫy:
“Đi đây.”
…
Kiều Ức Tâm cầm túi đá lạnh áp lên mặt Kiều Hạc.
Kiều Hạc đau đến mức hít một hơi lạnh.
Kiều Ức Tâm không chút khách sáo, ấn mạnh túi đá lên mặt Kiều Hạc, ép cho mặt anh lệch hẳn sang một bên.
“Biết đau à? Có bản lĩnh lắm đấy! Chị với em gái còn chưa từng dám ăn nói như em với mẹ.”
Kiều Hạc hít sâu một hơi:
“Chị mạnh tay như vậy, không bị đánh cũng đau.”
Vừa nói xong, Kiều Ức Tâm càng mạnh tay hơn.
Kiều Hạc đau đến mức nghiến răng trợn mắt,
Không dám hó hé thêm câu nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiều Ức Tâm trừng mắt nhìn Kiều Hạc, hồi lâu không nói gì.
Kiều Hạc liếc mắt nhìn chị gái, khó hiểu hỏi:
“Chị muốn nói gì à?”
Kiều Ức Tâm cắn môi, do dự một lúc mới nói:
“Thằng hai này, để chị giới thiệu cho em một cô bạn gái nhé? Em thích kiểu ngốc ngốc, hay ngu ngơ, hoặc chưa từng đi học cũng được. Dưới chế độ giáo dục bắt buộc chín năm thì hơi khó kiếm, nhưng không phải không có.”
Kiều Hạc: “…”
Thấy em trai không nói gì, Kiều Ức Tâm tiếp tục thay đổi điều kiện:
“Hay em thích người đẹp? Minh tinh ngoài kia nhiều như sao trên trời. Con bé nhà họ Cố có đẹp thì cũng không đến mức đẹp nhất thiên hạ!”
Kiều Hạc: “…”
Kiều Ức Tâm bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Kiều lão nhị, chị cho em một cơ hội cuối cùng, em nói yêu cầu đi! Dù phải đào ba tấc đất, chị cũng tìm bằng được cho em!”
Kiều Hạc: “…”
Kiều Ức Tâm nhắm mắt, ba giây sau mở ra,
Cố nhịn! Nhưng nhịn không nổi!
Cô dùng sức ấn mạnh túi đá lên mặt Kiều Hạc:
“Con lừa cố chấp kia, dám cưới Mặc Thiên, chị sẽ là người đầu tiên xử lý em!”
Nói xong, đại tiểu thư họ Kiều quăng túi đá cho em trai, đứng dậy bỏ đi.
Kiều Hạc nhíu mày thật chặt, mặt đau rát như bị lửa đốt.
Lúc này, Diệp Phi đi tới, giơ ngón tay cái về phía Kiều Hạc:
“Thiếu gia, ngầu quá! Điện Nguyệt Lão nhất định phải có tên ngài!”
Kiều Hạc lạnh lùng liếc anh ta:
“Vậy còn không mau đi mời tổ sư gia của Mặc Thiên tới?”
Diệp Phi: “…”
Anh ta cười khổ, lùi lùi ra phía sau:
“Thiếu gia, tôi lập tức đi! Không chỉ mời tổ sư gia, tôi còn mời cả thiếu phu nhân về nữa! Ngài đợi chút!”
Nói xong, Diệp Phi quay người chạy ra khỏi biệt thự.
…
Không lâu sau, Mặc Thiên tới.
Vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt sưng vù của Kiều Hạc.
“Anh bị đánh à?”
Kiều Hạc cụp mắt, coi như thừa nhận.
Mặc Thiên vẻ mặt bình thản, không có nhiều cảm xúc biến đổi:
“Mẹ anh đánh?”
“Ừ.”
Một hỏi một đáp, hết.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nhìn Kiều Hạc, Kiều Hạc cũng nhìn cô.
Không ai nói thêm câu nào.
Hồi lâu sau, Mặc Thiên mới có động tác.
Cô lấy trong túi ra một lọ thuốc mỡ nhỏ, đưa cho Kiều Hạc:
“Bôi vào, nhanh khỏi lắm.”
Kiều Hạc nhìn lọ thuốc, không động đậy:
“Không biết bôi.”
Nghe vậy, Mặc Thiên nhanh nhẹn mở lọ thuốc, lấy một ít kem trắng, trực tiếp bôi lên mặt Kiều Hạc:
“Bôi đều ra là được.”
Kiều Hạc: “…”
Diệp Phi đứng bên cạnh nhìn,
Trong đầu xoay nhanh như chong chóng.
Thấy Mặc Thiên chuẩn bị rời đi, anh ta vội vàng bước ra, bĩu môi, tỏ vẻ tủi thân sắp khóc:
“Thiếu gia vì lấy m.á.u xét nghiệm mà giờ tay còn tê, không tự mình bôi được.”
Mặc Thiên quay đầu, vẻ mặt khó hiểu:
“Vậy cậu không có tay à? Ăn lương cao như thế mà còn lười làm việc?”
Mặc Thiên nghiêm túc phê bình Diệp Phi, không quên dặn Kiều Hạc:
“Người ta hai mươi vạn thuê nhân viên còn tốt hơn anh, nên sa thải đi.”
Kiều Hạc: “…”
Diệp Phi: “!!!”
Chủ tớ hai người cùng ngửa mặt nhìn trần nhà có lỗ thủng.
Cạn lời.
Trong khi Mặc Thiên chẳng mảy may nhận ra vẻ mặt kỳ quặc của bọn họ, cô kéo chiếc xe nhỏ vào nhà, đặt tổ sư gia của mình lên bàn thờ.
Như thường lệ, cô đốt trầm hương, dâng lên tổ sư.
Nhưng vừa cắm nhang được một phút, Mặc Thiên bất ngờ “ủa” một tiếng: