Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 470: Mặc Thiên vạch trần bí mật của Kiều Hạc



Kiều Hạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút d.a.o động.

Hắn cúi đầu, lễ độ mỉm cười với Mặc Thiên:

“Bây giờ, có lẽ không tiện lắm.”

Nghe vậy, Mặc Thiên lập tức cau mày.

Ánh mắt nhìn Kiều Hạc cũng thay đổi.

Cô thậm chí còn chẳng buồn liếc thẳng, chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái:

“Anh sợ mẹ anh giận à? Hôm qua bà ta không cho anh gửi máu, anh còn gửi đấy thôi.”

Kiều Hạc, “?!”

Hắn suýt chút nữa đã đưa tay bịt miệng Mặc Thiên.

Con nhóc này đúng là không sợ chuyện bé xé ra to!

Nhưng còn chưa kịp hành động, Mặc Thiên đã như huynh đệ chí cốt, đ.ấ.m nhẹ một cú vào n.g.ự.c hắn, vẻ mặt nghĩa khí vỗ n.g.ự.c đảm bảo:

“Anh không cần sợ mẹ anh đâu, tôi chống lưng cho anh! Ừm… nhưng phải đợi mấy ngày…”

Mặc Thiên cũng biết lượng sức mình.

Thuật pháp của cô vẫn chưa khôi phục, lỡ mẹ Kiều gây sự, cô lại không trị nổi thì toi.

Có tự biết mình mới sống lâu.

Không có đạo thuật, lực chiến của cô bằng không.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô vốn là một đứa trẻ ngoan, chưa từng đánh nhau bao giờ.

Kiều Hạc bất đắc dĩ đưa tay day trán, hạ giọng nói:

“Tiểu tổ tông, đừng nói nữa, cứ cầm bài vị về trước, tôi sẽ tìm cách.”

“Ồ.”

Mặc Thiên ngoan ngoãn đáp một tiếng, thật sự ngậm miệng lại.

Nhưng tay cô lại bắt đầu không yên phận!

Cô vừa nói vừa đưa tay sờ lên n.g.ự.c Kiều Hạc.

Dược đan kéo dài tính mạng chỉ còn hiệu lực hơn ba tháng nữa.

Hiện giờ Kiều Hạc vẫn còn có thể đi lại bình thường, nhưng đợi vào khoảng ba tháng cuối cùng, tình trạng của hắn sẽ ngày càng tồi tệ, rồi quay lại như lúc đầu tiên cô gặp hắn.

Bàn tay nhỏ của Mặc Thiên xoa loạn trên chiếc áo sơ mi trắng của Kiều Hạc.

Cơ thể Tào Hạ bất giác cứng đờ, vành tai cũng đỏ ửng lên.

Khoảnh khắc ấy, như thể cả thế giới đều tĩnh lặng lại.

Kiều Hạc thậm chí còn nghe rõ nhịp tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c mình.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện—không phải ảo giác.

Phía bên kia, những người đang cãi nhau, cuối cùng cũng im bặt rồi.

Bởi vì tay nhỏ của Mặc Thiên vừa bị hất ra, cô lại lục trong túi đeo lấy ra một cái túi nilon, đưa thẳng đến trước mũi Kiều Hạc:

“Nhanh hứng m.á.u mũi lại đi, đừng lãng phí. Hôm qua nửa bát m.á.u anh cho tôi cũng là m.á.u mũi hả?”

Ầm một tiếng.

Kiều Hạc cảm giác trước mắt tối sầm, chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất.

Nhưng hắn vẫn nghe rất rõ tiếng pháo nổ “xoẹt xoẹt” bên tai.

Cả thế giới chỉ yên lặng được ba phút, rồi chiến sự lại bùng nổ.

Mà lần này đánh càng hăng, cháy càng dữ.

Hai cảnh sát đứng đó căn bản không đè nổi lửa giận của đám người này.

Giang Chi Vân vừa mất mặt, vừa tức điên.

Con trai nhà mình không nên thân, lại còn trước mặt người ta chảy m.á.u mũi!

Bà ta không chịu thua, vội vàng bịa cớ:

“Nhất định là con nhỏ đó lại dùng tà thuật gì rồi! Con trai tôi muốn cưới kiểu gì chẳng được, ai thèm động lòng với một con nhỏ thất học!”

“Bà già c.h.ế.t tiệt này! Rõ ràng là con trai bà suốt ngày bám theo con gái tôi, bà tưởng không ai biết tình cảm của nó chắc?”

“Là con gái bà cầu xin nó đi theo thì có! Vừa nãy chẳng phải cũng là con gái bà, tự tiện đi sờ n.g.ự.c đàn ông đấy à, có còn biết xấu hổ không!”

“Bà chửi ai không biết xấu hổ! Hôm nay tôi phải xé rách cái mặt bà!”

Cố mẹ và Kiều mẹ lao vào đánh nhau.

Bà túm tóc tôi, tôi giật áo bà.

Hai người lần đầu tiên trong đời nếm mùi động tay động chân.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn đều là thiên kim tiểu thư, chưa từng chịu thiệt, cũng chưa từng đánh nhau với ai!

Giang Ngôn Phong vội vàng nhào tới can ngăn.

Anh ta chắn trước chị mình: “Chị, đừng đánh nữa, còn có cảnh sát ở đây!”

Vừa chen vào giữa kéo hai người ra, không ngờ có kẻ đổ thêm dầu vào lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ thấy Kiều Ức Tâm từ phía sau xông lên, kéo áo Tô Như Lan về phía mình:

“Đừng đánh mẹ tôi!”

Cố Nam Cảnh cũng lao tới kéo cô ta lại.

Hai nhà loạn thành một nùi.

Cảnh sát nhìn hai đám người này — những nhân vật quyền thế, hào hoa thường ngày — giờ phút này chẳng khác nào đám người cãi vã ngoài chợ.

Họ lập tức chen vào đứng giữa, nghiêm mặt quát:

“Nếu các vị còn không bình tĩnh, thì mời theo chúng tôi về đồn, để chúng tôi ‘giúp’ các vị tỉnh táo lại!”

Hai bên cuối cùng cũng chịu dừng tay.

Tô Như Lan và Giang Chi Vân tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, chẳng còn tí dáng vẻ quý phu nhân nào.

May mà cảnh sát kịp thời can thiệp, không có ai bị thương tích nghiêm trọng.

Cảnh sát tiếp tục hòa giải.

Nhưng lần này, hai nhà đều nắm thóp lẫn nhau, ngại mặt mũi, cuối cùng chấp nhận đề nghị hòa giải, không làm lớn chuyện đưa nhau vào đồn.

Màn náo loạn này, cuối cùng cũng kết thúc.

Mặc Thiên cũng đã có được câu trả lời từ Kiều Hạc, ngoan ngoãn kéo cái xe đẩy nhỏ về nhà, chờ hắn tìm cơ hội đón bài vị tổ sư gia về.

Cô vừa đi.

Chỉ còn lại Kiều Hạc đơn độc, phải đối mặt với cơn bão phía sau…

Nhà họ Cố vừa đi, Kiều Hạc lập tức bị đẩy lên “giàn thiêu”.

Kiều Ức Tâm ngồi bên cạnh ghế sofa, túm lấy cằm Kiều Hạc, trái nhìn phải nhìn, cuối cùng tặc lưỡi:

“Kiều Hạc, với cái mặt này của cậu, muốn tìm bạn gái lúc nào chẳng được, thế mà lại chảy m.á.u mũi vì con bé nhà họ Cố?

Cậu cũng lớn tuổi rồi, chịu không nổi thì kiếm bạn gái đi, nhưng đừng có mơ tưởng con bé nhà họ Cố, tuyệt đối không được!!!

Bố còn đang nằm viện, anh bị tình yêu làm mờ mắt rồi hả?”

Kiều Hạc: “……”

Anh vô ngữ nhắm mắt lại.

Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng rõ, anh có thể nảy sinh ý đồ gì với Mặc Thiên chứ?!

Cái này không phải bị tình yêu làm mờ mắt, mà phải gọi là bị lừa đá cho ngu đầu luôn rồi!

Kiều Hạc bất đắc dĩ thở dài:

“Chị à, em không có ý gì với cô ấy.”

“Không có ý gì mà còn chảy m.á.u mũi?

Sao không thấy cậu chảy m.á.u trước mặt người khác?”

Một câu của Kiều Ức Tâm liền chặn họng hắn.

Kiều Hạc cũng từng là tay chơi lão luyện trong giới hào môn.

Ngày trước, Kiều Ức Tâm và Giang Chi Vân còn từng lo lắng hắn thích đàn ông.

Chưa bao giờ thấy hắn liếc mắt với cô gái nào.

Kết quả, vừa “khai sáng” thì…

Đúng là bị tình yêu làm cho u mê rồi!

Kiều Ức Tâm nắm lấy cằm Kiều Hạc, lắc mạnh vài cái:

“Kiều lão nhị, tỉnh lại đi! Bố còn đang nằm viện, sao cậu có thể tha thứ cho con nhỏ thối tha đó được!”

Kiều Hạc kéo tay chị mình ra.

Hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, lại nhàn nhạt lặp lại:

“Chị, em nói rồi, không có. Chị nghĩ nhiều quá.”

Giang Chi Vân nhìn Kiều Hạc, sắc mặt đen như đáy nồi.

Cái thằng nhóc thối tha này, chẳng có chút nào là căng thẳng hay hối hận.

Cả người lười nhác ngồi tựa trên ghế sofa, trông cực kỳ tùy tiện.

Giang Chi Vân cảm giác huyết áp mình đều tăng vọt.

Bà ta “bốp” một tiếng đập mạnh lên bàn trà, quát:

“Kiều Hạc, đứng dậy cho tôi!”

Kiều Hạc cũng khá nghe lời.

Ngoan ngoãn từ ghế đứng dậy, bước đến trước mặt Giang Chi Vân:

“Mẹ, mẹ có gì dặn dò?”

Giang Chi Vân giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn, miệng há ra rồi lại ngậm lại.

Cuối cùng, đột nhiên nhớ tới lời Mặc Thiên từng nói.

Bà ta vơ lấy cái tách trà trên bàn, ném thẳng vào Kiều Hạc:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đồ c.h.ế.t tiệt! Mày lúc nào lén lấy m.á.u cho nó hả?!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com