Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 467: Mặc Thiên ghen tị với mấy nhóc có tiền



Mặc Thiên thực sự nhìn mãi mà không ra.

Hai đứa bé này, trên người chúng có cái gì đặc biệt sao?

Thái độ của ông già họ Kiều đối với chúng, hình như là… sợ hãi.

Bọn trẻ này sẽ ảnh hưởng gì đến ông ta chứ?

Mặc Thiên nghĩ mãi không ra.

Hai nhóc vẫn ngủ say sưa.

Bị mọi người quậy suốt cả đêm, vậy mà ngủ vẫn ngon lành.

Lúc này, Cố Bạch Dã lại ra đòi con lần thứ năm trong đêm.

Anh ta mắt nhắm mắt mở, buồn ngủ đến mức nói còn ngọng,

“Các đồng chí à, bây giờ đã năm giờ sáng rồi. Sao mấy người còn phấn khích hơn cả ba ruột thế, mất ngủ luôn vậy…”

Đám anh em nhà họ Cố: “…”

Không hổ là lão Lục, ngốc đến tận xương tủy.

Tô Như Lan bất đắc dĩ nhếch môi, nhìn Cố Bạch Dã đầy quyết tuyệt kiểu “vì nghĩa diệt thân”.

Bà bước tới, vặn thẳng tai Cố Bạch Dã.

Cố Bạch Dã đau đến kêu oai oái, mắt lập tức mở to:

“Mẹ ơi, mẹ làm gì đấy?”

Tô Như Lan lườm anh ta một cái,

Một cái liếc muốn lườn tới chân trời.

“Thằng ngu này, sau này đừng nói chuyện trước mặt cháu mẹ nữa, mẹ sợ con làm hỏng chúng nó!”

“Con đâu có ngu đâu!”

Cố Bạch Dã hỏi lại, mặt đầy chân thành.

Tô Như Lan: “…”

Bà hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Cố Bạch Dã,

“Tốt với vợ con một chút đi, nuôi ba đứa con không dễ đâu.”

“Chậc, mẹ ơi, câu này con hiểu mà. Nhưng mẹ đừng vì có cháu rồi, quay qua ghét con được không?”

“Không phải vì có cháu. Lúc chưa có cháu, mẹ cũng chẳng thấy con thuận mắt bao giờ.”

Cố Bạch Dã: “…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh ta bị nghẹn c.h.ế.t tại chỗ.

Tô Như Lan không muốn để ngày vui bị con trai chọc cho tụt mood.

Bà nhanh tay bế lại hai đứa bé từ tay Cố Nam Cảnh.

Rồi nhẹ nhàng nhét vào lòng Cố Bạch Dã:

“Đi, ôm về cho Tuyết Nhi đi, bọn mẹ về ngủ đây. Lát trưa lại qua thăm.”

“Bế cho đàng hoàng vào, bớt nói chuyện, đừng chọc Tuyết Nhi giận!”

Bà lại dặn thêm câu nữa, cái vẻ không yên tâm cực kỳ rõ ràng.

Dặn xong, bà mới lắc đầu rời đi.

Người nhà họ Cố cũng lục tục ra về.

Lúc Cố Hoằng Thâm đi ngang qua Cố Bạch Dã, anh ta đưa bốn tờ chi phiếu ra:

“Nè, quà mừng ông nội và bà cô bảy cho con cậu, còn bốn căn nhà đang chờ sang tên.”

Cố Hoằng Thâm cầm từng tờ chi phiếu giơ ra trước mặt Cố Bạch Dã, quơ một lượt:

“Nhìn cho kỹ nha.”

Xong, anh ta nhét thẳng hết vào túi áo Cố Bạch Dã.

Cố Bạch Dã đứng đực ra đó, đến khi Cố Hoằng Thâm đi xa được hai bước rồi, anh ta mới bừng tỉnh.

“Bao nhiêu?!! BỐN TỶ!!!”

Anh ta hét toáng lên.

Suýt nữa thì quăng luôn đứa bé trong tay ra ngoài.

Cố Hoằng Thâm nhanh tay đỡ lấy hai đứa bé, lườm thằng em một cái đầy khinh bỉ:

“Hoảng cái gì? Làm như chưa từng thấy tiền không bằng.”

Cố Bạch Dã: “Đại ca, đây là tiền mặt đó, tiền mặt đó!!!”

Cố Bạch Dã lập tức cảm thấy hai đứa nhỏ trên tay nặng như quả núi.

Nặng đến mức hai cánh tay anh ta run rẩy muốn rớt xuống.

Má ơi, mới có mấy tiếng không gặp,

Hai nhóc con của anh đã tăng giá vùn vụt rồi!

Cố Bạch Dã ôm con luống cuống tay chân.

Cố Hoằng Thâm nhìn em trai, chỉ biết thở dài bất lực.

Anh ta liếc nhìn hai đứa nhỏ bị Cố Bạch Dã bế đến lệch vẹo,

Lập tức gọi nhân viên trung tâm chăm sóc trẻ tới ôm đi.

Hai nhóc vừa được bế đi.

Mặc Thiên, người vừa rời khỏi, bỗng dưng quay lại.

Cô có chút nghi ngờ tai mình.

“Vừa rồi mọi người nói gì đó, ông cố và bà cô bảy cho tiền thật à?”

Cố Bạch Dã nghe vậy, tưởng Mặc Thiên cũng sốc như mình,

Lập tức bá vai cô, lôi mấy tờ chi phiếu ra khoe:

“Thiên Thiên, mỗi tờ một tỷ, bốn tờ lận đó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đừng nói mày, ngay cả anh cũng chưa từng thấy nhiều tiền vậy!

Thế giới này thiệt là ghét người giàu, em cứ tưởng mình giàu rồi, nhưng trong mắt mấy người này, tiền chẳng là cái thá gì hết!”

Cố Bạch Dã vừa nói vừa liếc Cố Hoằng Thâm:

“Thiên Thiên, kiểu người như vậy đúng là đáng ghét phải không?”

Anh còn bóp vai Mặc Thiên, ra hiệu cô phối hợp chút.

Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không để tâm.

Đôi mắt cô dán chặt vào bốn tờ chi phiếu đó, trong đáy mắt lại trào ra một tia u ám kỳ lạ.

Cố Hoằng Thâm để ý thấy, quan tâm hỏi:

“Sao thế Thiên Thiên, em cũng muốn à? Anh ký cho em luôn.”

Mặc Thiên lắc đầu, hiếm hoi đến mức ngay cả tiền cô cũng chẳng thèm.

“Em không cần tiền, em cần yên tĩnh.”

Gương mặt cô tràn đầy thất vọng.

Vừa lắc đầu, vừa quay người, thở dài thật dài, rồi đi dọc hành lang.

Cố Hoằng Thâm và Cố Bạch Dã nhìn nhau.

Cả hai đều thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Cố Hoằng Thâm lườm Cố Bạch Dã:

“Khoe khoang cái gì, cứ như chỉ con cậu mới có tiền vậy.”

“Em, em, em…” Cố Bạch Dã ấm ức:

“Đó là… tại Thiên Thiên hỏi mà!”

“Có ai hỏi cậu đưa chi phiếu không?”

Cố Bạch Dã: “…”

Cố Hoằng Thâm trừng mắt ghét bỏ:

“Mẹ nói cậu chuyên gây chuyện, quả nhiên không oan.”

Nói rồi, anh ta cũng quay lưng bỏ đi.

Chỉ còn lại mình Cố Bạch Dã đứng đó, lạnh run dưới gió điều hòa bệnh viện.

Hai anh em họ dĩ nhiên không thể hiểu nổi, Mặc Thiên đang phiền cái gì.

Họ đâu có biết, Mặc Thiên tốn biết bao công sức, mời ba vị tổ sư về trấn áp tài vận và phúc vận nhà họ Cố.

Kết quả…

Hai nhóc con vừa sinh ra, bùm một phát, tất cả trở về vạch xuất phát!

Mặc Thiên rời khu sản khoa.

Không đi xe về nhà ngay.

Cô quay lại phòng bệnh của mình, chuẩn bị dọn bàn thờ tổ sư gia.

Bàn thờ đặt ngay trên cái bàn nhỏ đầu giường.

Mặc Thiên vừa định thu dọn, bỗng nhiên phát hiện:

Cả ba bài vị tổ sư đều… nứt toác!

Cô quay đầu nhìn Cố Tinh Thần đi theo mình:

“Sao bài vị tổ sư của em lại bị vỡ?”

Cố Tinh Thần nghe vậy, “Ờ…” nửa ngày,

Cười hì hì giải thích:

“Là do mẹ hỏi bài vị tổ sư, hỏi em có tỉnh lại không, bài vị tổ sư xúc động quá, đập trúng bàn nên nứt ra.”

“Thật á?” Mặc Thiên hơi nghi hoặc.

“Bình thường chỉ lúc hóng chuyện, tổ sư mới xúc động vậy mà…”

Cố Tinh Thần: “…”

Quả nhiên quá hiểu tụi kia rồi…

Anh cười gượng nói:

“Em là môn sinh đắc ý của tổ sư, họ quan tâm em thôi mà.”

Mặc Thiên ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Thần.

Cố Tinh Thần đối mắt với cô, tưởng mình bị phát hiện nói dối rồi, sợ muốn chết.

Anh ta nào dám nói thật rằng, lúc đó anh còn hỏi tổ sư: “Con bé có phải là đồ xui xẻo đội lốt người…”

Cố Tinh Thần hoảng hốt hỏi:

“Sao vậy?”

“Không giống lắm.” Mặc Thiên nhíu mày.

“Tổ sư em ở ngoài rất điềm đạm, không dễ gì đánh nhau đâu, trừ phi có chuyện vui để hóng.”

Cố Tinh Thần gật đầu:

“Ờ… ra vậy…”

May mà Mặc Thiên cũng không truy vấn thêm.

Cô gom lại bài vị tổ sư, nhét vào cái bao tải, rồi đẩy lên xe nhỏ.

Ôm thêm Tiểu Hắc, cùng Cố Tinh Thần lên xe về nhà.

Xe vừa tới gần cổng nhà họ Cố, Mặc Thiên đã vội gọi:

“Dừng xe, em xuống đây!”

“Vào sân rồi hãy xuống!”

“Không, em phải đem bài vị trả lại!”

“!!!”

Tiểu tổ tông à, nhà mình đang đánh nhau với nhà họ Kiều đó!!!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com