Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 466: Hai bé con được cưng chiều phát điên



“Ông tổ, Ngọc Trúc bị bắt rồi!”

Một người cải trang thành bác sĩ, trốn trong thang bộ không người, nhỏ giọng báo cáo với bên kia điện thoại.

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng chỉ qua điện thoại thôi cũng cảm nhận được cơn giận dữ đang bốc lên.

Bác sĩ nhỏ vội vàng giải thích:

“Ngọc Trúc cũng hết cách rồi, là do Mặc Thiên quá lợi hại, cô ta khiến pháp thuật âm dương hợp tán biến thành màu đỏ, nên mới bị bắt thôi.”

“Vớ vẩn!”

Một tiếng quát giận dữ vang lên từ bên kia,

“Đạo pháp của Mặc Thiên đã bị phong ấn rồi, lợi hại cái gì chứ! Đám ngu ngốc các ngươi, lần nào cũng làm hỏng việc!”

“Hai đứa trẻ đó nếu không trừ bỏ, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn.”

“Mặc Thiên bây giờ chỉ là chưa nhìn thấy mặt ta, chưa biết ngày tháng năm sinh của ta, nên mới chưa nghĩ ra thôi. Một khi cô ta nghĩ ra rồi, thì chẳng ai còn mạng mà sống đâu!”

“Vâng vâng vâng! Ông tổ bớt giận, xin ông tổ bớt giận.”

Bác sĩ liên tục gật đầu nhận sai, không dám cãi một câu.

Điện thoại vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

Một lúc sau, giọng nói bên kia mới lại vang lên:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tiếp tục theo dõi Ngọc Trúc, nghĩ cách cứu cô ta ra, tuyệt đối không để cô ta bị giam lâu.”

“Rõ!”

“Đi dọn dẹp chỗ ở của Ngọc Trúc, không để sót lại bất kỳ thứ gì.”

“Rõ!”

“Lục Liễu vẫn còn sống, tìm cơ hội—”

“Rõ!”

Trong điện thoại liên tục giao nhiệm vụ, bác sĩ đều răm rắp nhận lệnh.

Giọng nói bên kia cuối cùng cũng dịu đi đôi chút:

“Lúc bảo các ngươi học huyền thuật thì lười nhác, giờ thì hay rồi, lộ hết mặt mũi ra, mạng cũng sắp không giữ nổi.”

“Vâng! Cảm ơn ông tổ đã dạy bảo.”

Bác sĩ dù không gặp trực tiếp cũng cung kính cúi người chào qua điện thoại.

Có vẻ bên kia cũng không còn việc gì cần dặn,

“Được rồi, tự biết cẩn thận đấy.”

Giọng vừa dứt, chuẩn bị cúp máy, thì bác sĩ nhỏ vội gọi thêm một câu:

“Ông tổ, còn một chuyện nữa, Mặc Thiên nói… cô ta sẽ mang hai đứa trẻ đến thăm ông.”

“Cái gì!!!”



Bên này, Vũ Tuyết vừa từ phòng sinh ra, chỉ kịp chào qua một lượt với gia đình Cố, rồi lập tức được đẩy về phòng bệnh.

Cô mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích, cả nhà cũng không dám quấy rầy, chỉ để Cố Bạch Dã ở bên chăm sóc, kèm theo cả đội ngũ chăm sóc sau sinh của trung tâm điều dưỡng.

Người nhà họ Cố nhìn theo Vũ Tuyết được đẩy vào phòng.

Ngay lập tức, bộ mặt ôn hòa lịch sự, dáng vẻ quân tử thường ngày của họ hoàn toàn biến mất.

Ai nấy hóa thân thành mấy bà cô chanh chua, chen chúc nhau, chẳng ai chịu nhường ai, thi nhau giành lấy hai đứa trẻ trên tay Cố Bạch Dã.

Bình thường thì ra vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, giờ thì chẳng khác nào chó hoang cắn giành miếng ăn.

Chẳng ai còn nhớ tới cái gọi là anh em hòa thuận, càng không biết thế nào là tôn kính người già, yêu thương trẻ nhỏ, lập tức đánh loạn lên.

Cố Chấn Hồng và Cố Ngọc Uyên — hai ông bà tóc đã bạc trắng — bị chen ra ngoài vòng chiến.

May mà còn có cụ bà đứng ra trấn áp.

Chỉ cần hai tiếng hét, đám đông lập tức bị thu về trật tự.

Hai đứa trẻ cuối cùng cũng được đưa vào tay hai ông bà lớn tuổi.

Cố Chấn Hồng cưng nựng đến mức không dám thở mạnh.

Đôi tay mang dấu vết thời gian ấy, cẩn thận như đang nâng niu bảo vật vô giá, sợ chỉ lỡ tay một chút sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.

Ông cụ bình thường trầm tĩnh thế nào trước mặt cháu chắt, giờ đây lại nước mắt ròng ròng, khóc chẳng khác gì đứa trẻ.

Dù gì, cháu trai cháu gái thì nhiều rồi, cũng chẳng thấy lạ.

Chắt thì cũng có vài đứa, nhưng chưa từng ôm đứa nào trên tay!

Cố Ngọc Uyên cũng đỏ hoe mắt.

Bà cụ dùng khuỷu tay thúc nhẹ anh cả, chê bai:

“Nhìn ông đấy, đường đường là cụ cố, thấy chắt sinh ra mà khóc như đứa trẻ, mau lau nước mắt đi!”

Tuy bình thường mắng mỏ đám trẻ không nương tay, nhưng thật ra bà rất thương tụi nhỏ.

Lúc nhận lấy hai đứa bé, mặt bà cụ cũng chẳng khá hơn ông cụ là bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai anh em, tuổi đã hơn nửa thế kỷ, lúc này cứ như hai đứa trẻ đào được kho báu, mỗi người ôm một đứa, chuyền tới chuyền lui, cười đến nếp nhăn đầy mặt.

Đang lúc cưng nựng, hai bé con đột nhiên đồng loạt nhoẻn miệng cười!

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, nụ cười đó ngọt ngào đến tận tim cụ bà.

Cố Ngọc Uyên còn hôn gió tới tấp với hai bé từ xa.

Rồi lập tức mở miệng rộng như sư tử:

“Đúng là hai đứa biết điều, cụ bà tặng lễ gặp mặt, mỗi đứa một trăm triệu, lập tức viết séc cho hai đứa!”

Cả nhà họ Cố, “!!!”

Dù nhà họ Cố có nhiều tiền đến mấy, cũng chưa từng thấy cụ bà nào hào phóng như vậy!

Cố Ngọc Uyên chẳng hề do dự, lập tức sai trợ lý lâu năm đi lấy séc.

Trợ lý cũng không chớp mắt, móc ra quyển séc, xoạt xoạt ký liền mấy tấm, đưa tới cho cụ bà ký tên đóng dấu, hai phút xong xuôi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đám người nhà họ Cố đều c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Cố Chấn Hồng bĩu môi hai tiếng,

“Bà già này, tôi còn chưa kịp lì xì cho tụi nhỏ, bà giành gấp thế cơ à!”

Cố Ngọc Uyên lườm ông một cái,

“Vậy chứng tỏ ông làm cụ cố chẳng ra gì!”

“Hừ! Tôi mới là người làm cụ cố chuẩn chỉnh nhất đây! Một đứa một trăm triệu, thêm mỗi đứa một căn nhà, ai cũng có phần!”

“Nhà ai chưa có, cụ bà tôi đây nhiều nhà lắm!”

Hai ông bà gần trăm tuổi, đứng giữa bệnh viện tranh nhau… vung tiền.

Cả nhà họ Cố đứng xung quanh xem náo nhiệt.

Dù sao cũng không dễ gì được tận mắt thấy cảnh giàu nứt vách mà còn thích “khoe” như thế này.

Người nhà họ Cố quây chặt hai cụ già, nếu không biết chuyện, chắc còn tưởng có ai bắt cóc người già.

Cũng may, chẳng mấy chốc, hai người cãi nhau đủ rồi.

Dù gì cũng lớn tuổi, không chịu nổi thức đêm, giờ còn thi nhau tiêu tiền, khoe tài sản, đã mệt đến mức sắp đổ gục.

Cuối cùng, hai ông bà cũng ngừng tranh giành, chuyển hai bé con lại cho người khác ôm, rồi dìu nhau rời khỏi bệnh viện.



Hai cụ vừa đi, đám trẻ con liền bắt đầu cuộc vui.

Nhưng nhờ khoảng thời gian chờ đợi, người nhà họ Cố cũng dần bình tĩnh lại, hiểu được cái đạo lý… phải ôm theo lượt.

Chỉ có điều, người đông quá, và có vài vị họ Tô, vừa ôm được là không chịu buông tay.

Thế là qua hai lượt ôm, trời cũng sáng luôn.

Tiểu Kim Tử và Mặc Thiên đã ngủ gục trên ghế sofa.

Người nhà họ Cố lúc này mới nhận ra — chắc hai bé cũng mệt lắm rồi…

Cuối cùng, họ đành tiếc nuối trả hai bé về cho Vũ Tuyết.

Nhưng khi Tô Như Lan chuẩn bị bế hai bé đi, Cố Nam Cảnh lạnh mặt lên tiếng:

“Con còn chưa được ôm lần nào.”

Tô Như Lan: “???”

Bà ngơ ngác nhìn Cố Nam Cảnh,

“Con cũng kỳ lạ ghê, ôm tới hai vòng rồi mà còn chưa ôm được sao?”

Cố Nam Cảnh cụp mắt, giọng mang chút ấm ức:

“Con muốn ôm cả hai đứa cùng lúc.”

Tô Như Lan: “…”

Mọi người: “…”

Đây là loại bệnh thần kinh nào thế!!!

Cố Hoằng Thâm nhìn em trai một lúc lâu, cuối cùng nhịn không nổi, chửi thẳng:

“Cậu có bị bệnh không đấy?!”



Cố Nam Cảnh cuối cùng cũng ôm được hai đứa nhỏ.

Một tay một đứa, còn phải chỉnh lại tư thế sao cho cân đối đối xứng.

Tam thúc ôm một lúc mới chịu buông.

Đúng lúc đó, Mặc Thiên tỉnh lại.

Cô lơ mơ đi tới bên cạnh, rướn cổ ra nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.

Cô nhìn, nhìn mãi, nhìn đến ngây người, rồi chớp mắt, ngẩng đầu đầy khó hiểu:

“Cô ta rốt cuộc vì cái gì mà lại muốn lấy mạng hai đứa tụi bây vậy?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com