Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 468: Mặc Thiên tự tiện xông vào nhà dân



Mặc Thiên vừa xuống xe, kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ, thẳng tiến về phía nhà họ Kiều.

Bộ dạng này, người nhà họ Cố sao lại không hiểu chứ!

Một loạt xe cũng vội vàng dừng lại, từ trên xe bước xuống một đám người.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tô Như Lan vội chạy tới kéo tay Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, bài vị tổ sư gia, chúng ta thờ ở chỗ khác cũng được mà! Con cứ chọn nơi nào con thích, nhà mình nhiều nhà như vậy, đâu nhất thiết phải thờ ở nhà họ Kiều?”

“Đúng đó, Thiên Thiên,” Cố Tinh Thần cũng vội vàng phụ họa, “Con muốn kiểu gì cũng được, nếu không có thì mua, sao phải nhìn sắc mặt nhà họ Kiều làm gì?”

Mặc Thiên nghe thấy, nhưng chẳng hề để tâm.

“Cúng ở đây, tổ sư gia của con rất vui.”

Tất nhiên là vui rồi.

Mặc Thiên không có thời gian chăm sóc, toàn là Kiều Hạc thắp hương giùm, Kiều Hạc miệng ngọt, mệnh tốt, chưa từng chọc tổ sư nổi giận, còn luôn dâng hương tốt nhất.

Mặc Thiên không cần hỏi, chỉ cần nhìn khói hương bay lên đầy vui vẻ, là đã cảm nhận được tâm trạng vui sướng của tổ sư.

Nếu bây giờ chuyển đi, chắc chắn sẽ bị tổ sư làm loạn cho xem.

Cô mặc kệ lời mẹ, kéo xe tiếp tục đi về phía nhà họ Kiều.

Tô Như Lan lo lắng nhìn theo Mặc Thiên, không biết Kiều Hạc có nổi giận với cô gái nhỏ này không.

Thật ra, trong lòng bà vẫn có thiện cảm với Kiều Hạc, dù thằng nhóc đó nhiều mưu tính, nhưng đối xử với Thiên Thiên cũng rất tốt.

Nếu như nó khoẻ mạnh…

Nghĩ đến đây, Tô Như Lan lại lắc đầu thở dài:

“Thôi đừng nghĩ nữa, hai nhà Cố - Kiều đã thế này rồi, nếu tụi nhỏ còn động lòng, chỉ chuốc khổ vào thân thôi…”

Bà than nhẹ một tiếng, hoàn toàn dập tắt ý nghĩ đó.

Mặc Thiên đi đến cổng nhà họ Kiều.

Mọi khi cô đến, vệ sĩ ngoài cổng đều mở cửa ngay.

Nhưng hôm nay, vừa thấy Mặc Thiên, đám người bên trong liền tỏ ra hoảng loạn.

Họ không mở cửa, chỉ đứng sau cánh cổng lớn nói vọng ra:

“Mặc tiểu thư, cô về đi, thiếu gia nhà chúng tôi không có nhà.”

Mặc Thiên chớp mắt khó hiểu, giơ tay chỉ chiếc xe trong sân:

“Xe của Kiều Hạc vừa về từ bệnh viện mà, còn mấy hình vẽ trên xe là tôi vẽ đấy.”

Vệ sĩ: “…”

Hiện tại Mặc Thiên đâu còn đạo pháp, phù chú cũng chỉ là bày cho đẹp, một tờ cũng chẳng dùng được.

Cô đành nhẫn nại, đứng ngoài cổng tiếp tục thương lượng:

“Tôi đến đưa tổ sư của mình về, các ngài ấy ở đây mà.”

Vệ sĩ: “…”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương:

Cô gái này… chắc có bệnh?

Mặc Thiên thấy họ không mở cửa, tiếp tục nhấn chuông.

Nhưng chưa bấm được mấy cái, quần cô đã bị cào nhẹ.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiểu Hắc đang níu lấy quần cô, ra hiệu: Đợi đấy!

Một người một mèo nhìn nhau, Tiểu Hắc lập tức chui qua khe cổng sắt vào trong.

Hai tên vệ sĩ hoảng hốt chia nhau đuổi bắt.

Nhưng nào bắt được!

Chưa đến nửa phút, cạch — cổng lớn đã mở.

Mặc Thiên thản nhiên đi vào sân, còn rất lịch sự cảm ơn:

“Cảm ơn nhé, lâu lắm Tiểu Hắc mới vận động, hôm nay chạy mấy bước.”

Vệ sĩ: “…”

Sỉ nhục, quá mức sỉ nhục!



Không ai dám cản Mặc Thiên.

Dù sao danh tiếng của “Nhị tiểu thư nhà họ Cố” này, ai mà chẳng nghe qua.

Chỉ cần sơ suất một chút, không khéo mất mạng như chơi.

Vệ sĩ cũng chỉ là người làm thuê, chẳng ai ngu mà liều mạng.

Hai người vừa đuổi theo Mặc Thiên, vừa giữ khoảng cách mười mét, vừa cầu xin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cô Cố, không biết cô với phu nhân có hiểu lầm gì, nhưng bà ấy đã ra lệnh, không cho phép cô vào!”

“Đúng đó cô Cố, cô cứ thế xông vào, bọn tôi mất việc mất! Cô làm ơn tha cho chúng tôi đi!”

“Cô Cố cô không thiếu tiền, nhưng tôi còn phải nuôi cả nhà đấy, xin cô đó!”

Mặc Thiên gật đầu rất sảng khoái:

“Được, tôi đặt bài vị xong sẽ đi, không nấn ná một phút.”

Vệ sĩ nghe vậy, suýt khóc.

“Đại tiểu thư ơi đại tiểu thư! Cô vào sân thôi là bát cơm của chúng tôi mất rồi, sao còn định vào tận biệt thự!”

“Vậy bát cơm đã mất rồi còn gì, để tôi ở thêm một lát, thắp cho tổ sư cây hương.”

Mặc Thiên bình tĩnh nói ra những lời sắc bén đến mức khiến người ta sụp đổ.

Hai tên vệ sĩ suýt nữa quỳ xuống.

Cô ấy toàn nói lý lẽ quái dị kiểu gì thế này…

Hai người đuổi theo, nhìn thấy cô đã sắp bước lên bậc thềm trước biệt thự, không dám chần chừ thêm.

Họ nghiến răng, dốc sức chạy nhanh, quyết tâm bất kể thế nào cũng phải cản cô lại.

Nhưng đúng lúc đó, cửa biệt thự mở ra, giọng một người phụ nữ vang lên:

“Ai cho cô ta vào?!”



Hai vệ sĩ lập tức lạnh toát người.

Đó là giọng của phu nhân nhà họ Kiều — Giang Chi Vân.

Ở nhà họ Kiều, lời Giang Chi Vân là mệnh lệnh, ngay cả thiếu gia cũng không dám trái ý.

Mà phu nhân vừa mới ra lệnh:

Tuyệt đối không cho người nhà họ Cố bước vào!

Kết quả bọn họ lại để cô Cố này vào tận cửa biệt thự…

Hai vệ sĩ trông chẳng khác nào lá vàng héo úa trong gió thu, hai chữ “xong đời” hiện rõ trên mặt.

Một người định lên tiếng giải thích.

Nhưng không ngờ Mặc Thiên đã nhanh hơn:

“Mèo của tôi mở cửa cho tôi, bà muốn g.i.ế.c mèo sao?”

Giang Chi Vân: “?!”

Bà trừng mắt nhìn Mặc Thiên, lạnh giọng quát:

“Thật đúng là chủ nào tớ nấy, đều vô giáo dục như nhau! Đây là nhà người ta, cô xông vào thế này gọi là xâm nhập tư gia!”

Mặc Thiên thản nhiên đáp:

“Ồ, vậy bà là thứ gì sinh ra?”

Giang Chi Vân nghe vậy, trước mắt tối sầm, suýt chửi thề tại chỗ.

Từ nhỏ được dạy dỗ kỹ lưỡng, nhưng mỗi lần đối mặt với người nhà họ Cố, là muốn phá nát mọi phép tắc.

Bà nghiến răng nghiến lợi, nhìn quanh rồi quát lớn với hai vệ sĩ:

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau báo cảnh sát! Cô ta xâm nhập tư gia! Với cả chuyện con bé này hại lão gia, cảnh sát còn chưa cho tôi câu trả lời, vậy mà thả nó ra?! Mau báo cảnh sát bắt nó lại!”

Gần đây Giang Chi Vân đã kiệt sức.

Chồng bà nằm liệt trong viện, bố chồng cũng bệnh nặng, bác sĩ đều bó tay.

Tất cả đều do con nha đầu này gây ra!

Vậy mà còn dám trơ mặt xông vào Kiều gia!

Đúng là cây cải trắng mục từ gốc!

Bà tức tối chỉ đạo vệ sĩ gọi điện báo cảnh sát.

Lúc này, người đàn ông đi phía sau Giang Chi Vân bước tới.

Người đàn ông này trông còn rất trẻ, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây thẳng thớm, dáng cao ráo, gương mặt có nét lười nhác phong lưu.

Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng:

“Chị, đây chính là Cố tiểu thư đã từng đính hôn với Kiều Hạc?”

Giang Chi Vân nghe vậy, lập tức trừng mắt cảnh cáo:

“Đã hủy hôn lâu rồi! Nhà họ Cố trèo cao không nổi! Nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất mạng! Cậu xem Kiều Hạc có cái ‘phúc phận’ đó không!”

Người đàn ông nghe xong, khẽ cười.

Anh ta không để ý đến sự căm hận của chị gái với cô gái trước mắt, vẫn lễ độ gật đầu chào Mặc Thiên:

“Chào cô, Thất tiểu thư.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com