Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 465: Kế hoạch nằm vùng thất bại hoàn toàn



Mặt Ngọc Trúc trở nên dữ tợn.

Đến cả Mặc Thiên – người phản ứng chậm như thế – cũng nhận ra cô ta có vấn đề.

Mặc Thiên vừa nãy nói muốn bế em bé cho Kiều Kỳ Duệ xem chỉ là buột miệng thôi.

Vì cô không hiểu, tại sao trước đây bọn người xấu này rõ ràng cũng không muốn lấy mạng người nhà Cố gia, dù mấy đứa nhỏ gặp chuyện liên tiếp, nhưng vẫn chưa ai bị hại chết.

Nhưng lần này, đối với con của Vũ Tuyết và Cố Bạch Dã, sát ý của chúng lại lộ rõ mồn một.

Rốt cuộc là vì sao?

Mặc Thiên nghĩ mãi không ra.

Nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ thêm.

Mọi người đã vây lại.

Tô Như Lan ôm hai con búp bê siêu giống thật chạy tới.

Cả người bà hoảng loạn, nói năng lắp bắp:

“Thiên Thiên, con… con… mấy đứa nhỏ đâu rồi? Chúng…”

“Không sao chứ…”

Nỗi lo lắng của Tô Như Lan thể hiện rõ ra ngoài.

Mặt bà trắng bệch như tờ giấy, tay ôm búp bê còn run lẩy bẩy.

Rõ ràng chuyện vừa rồi đã khiến bà sợ hãi tột độ.

Mặc Thiên không để mẹ lo thêm.

Cô thản nhiên chỉ tay ra phía sau:

“Ở trong kia. Su Su, mẹ đừng lo, người phụ nữ này còn chưa đủ bản lĩnh để g.i.ế.c bọn trẻ đâu.”

Máu Tam Sát mạnh mẽ như thế, đâu phải dễ trúng độc.

Trừ phi dùng d.a.o s.ú.n.g thật, chứ chỉ dựa vào thuốc độc hay tà thuật mà muốn hại c.h.ế.t người mang m.á.u Tam Sát, thì đúng là không biết tự lượng sức mình.

Việc chọn thời điểm Vũ Tuyết sinh con để bắt Ngọc Trúc, là vì Mặc Thiên muốn xem cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để hãm hại hai đứa nhỏ.

Cách trộn m.á.u Tam Sát với nước tiểu trẻ con là ý tưởng bộc phát của Mặc Thiên, muốn thử xem có thể khiến tà thuật của Ngọc Trúc hiện hình không.

Máu Tam Sát trấn áp trăm thứ độc, còn nước tiểu trẻ con thì giúp kích thích phản ứng ngoài cơ thể.

Không ngờ cách này lại hiệu nghiệm thật.

Luồng khí độc đỏ rực kia, bằng mắt thường cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nghe Mặc Thiên nói xong, Tô Như Lan mới thở phào nhẹ nhõm:

“May quá may quá, làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp.”

Mặc Thiên vỗ vỗ n.g.ự.c mẹ:

“Cháu trai của mẹ chẳng sợ gì đâu. Con mụ này có hạ độc thêm trăm lần nữa cũng vô dụng.”

Thực ra hai đứa trẻ đúng là không sợ độc.

Nhưng Cố Bắc Thừa vẫn lo.

Bởi vì, phương pháp hại người của Mặc Tiểu Nhuỵ, đến giờ họ vẫn chưa tìm hiểu hết.

Cẩn tắc vô áy náy.

Vậy nên Cố Bắc Thừa mới đề nghị, thương lượng với Cố lão Lục, cho bế búp bê giả ra ngoài trước, đừng để hai đứa trẻ thật mạo hiểm.

Mặc Thiên vừa giải thích cho mẹ xong, thì nghe thấy Ngọc Trúc cười lạnh:

“Không sợ độc thì cần gì đổi sang búp bê giả?”

Mặc Thiên nghe vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sẹo của Ngọc Trúc, bình thản đáp lại:

“Chính cô còn dọa người thế kia, không tự biết à?”

Ngọc Trúc: “!!!”

Dù đã che nửa khuôn mặt, nhưng nửa còn lộ ra cũng đủ cho người khác thấy cô ta đang tức đến mức muốn g.i.ế.c người.

Mặc Thiên nhìn cô ta tức giận mà cực kỳ hài lòng.

“Coi như hôm nay Mặc Thiên đại sư đây tốt bụng, cho cô biết thêm một tin mừng.”

Ngọc Trúc không tin lời Mặc Thiên, nhưng bản tính tò mò khiến cô ta vẫn hỏi:

“Tin gì?”

Mặc Thiên cười hì hì, lập tức nói:

“Xem bói một quẻ, cô giờ đúng là giàu có quyền thế đấy, nhưng chẳng giữ được lâu đâu. Sớm muộn cũng trắng tay.”

“Chỗ dựa của cô chẳng vững đâu, đường đời toàn hố, đã vậy còn hố chồng hố. Tài lộc chỉ là ảo ảnh, chỉ có mạng sống là ngắn ngủi thật.”

“Huống hồ cô làm toàn chuyện ác, ai giúp cô, người đó cũng sẽ bị liên lụy. Cô nói xem, tin mừng lớn thế này, có cần tôi đốt pháo ăn mừng không?”

Mặc Thiên ríu rít như chim sẻ.

Ngọc Trúc thì tức suýt rút d.a.o c.h.é.m người.

Cô ta nghiến răng ken két, hỏi:

“Sao mày biết tao là giả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không phải tôi phát hiện.”

Mặc Thiên chưa từng gặp Mặc Tiểu Nhuỵ, chỉ có thể dựa vào tướng mạo để phân biệt mệnh cách.

Còn kẻ làm mặt giả này, tay nghề cao tới mức, không chỉ giả tướng mạo, mà còn bắt chước được cả mệnh cách.

Tài nghệ này đã vượt ngoài hiểu biết của Mặc Thiên.

Ngọc Trúc lại hỏi:

“Vậy là ai?”

“Tôi.”

Cố Bắc Thừa bước lên.

Anh túm tóc Ngọc Trúc, ép cô ta ngẩng đầu lên:

“Nói, Mặc Mặc đang ở đâu?”

Ngọc Trúc nhận ra giọng của Cố Bắc Thừa, trên mặt liền lộ ra nụ cười tà ác mơ hồ:

“Anh tìm được cô ta, cũng chưa chắc là chuyện tốt đâu.”

“Có ý gì?”

Ngọc Trúc cười lạnh:

“Nghĩa đen thôi.”

Cô ta nghĩ những lời này có thể khiến Cố Bắc Thừa bối rối.

Ai ngờ, Cố Bắc Thừa chỉ hừ lạnh, tay buông ra, quăng mạnh đầu cô ta sang bên:

“Biết cô ấy còn sống là được rồi.”

Cố Bắc Thừa vừa dứt lời, người Cố gia cũng nhao nhao vui mừng – may quá, Mặc Mặc còn sống!

Tay Ngọc Trúc bị bọc trong tã giấy, siết chặt thành nắm đấm.

Nhiệm vụ lần này của cô ta đã thất bại hoàn toàn, chẳng làm nên chuyện gì!

Nghĩ tới cảnh cha nuôi biết mình thất bại thảm hại, lại bị bắt, nhất định sẽ nổi trận lôi đình…

Ngọc Trúc vừa hận, vừa sợ, cả người run lên.

Lúc này, Cố Bắc Thừa lại nói thêm:

“Dù cô chẳng ra gì, nhưng cũng phải cảm ơn cô, nhờ cô mà anh Hai và chị dâu tôi tái hợp. Có lẽ đây là việc tốt duy nhất cô làm trong đời.”

Ngọc Trúc: “…”

Nghĩ tới chuyện đó, tim cô ta như bị giội cả thùng nước lạnh, lạnh buốt tận xương.



Người Cố gia biết không thể moi thêm tin từ Ngọc Trúc.

Không chần chừ nữa, hối thúc Đồng Anh Tư áp giải Ngọc Trúc về đồn cảnh sát.

Đồng Anh Tư ra tay mạnh hơn.

Ép cho Ngọc Trúc cong người như con tôm.

“Cô cố gắng như vậy, lẽ ra chúng tôi nên mở cửa đón cô sớm hơn mới phải.”

Ngọc Trúc vùng vẫy, muốn gỡ tay Đồng Anh Tư ra:

“Thả tôi ra! Các người dựa vào cái gì bắt tôi! Tôi chẳng làm gì cả! Cảnh sát bắt người phải có chứng cứ, không được vu oan!”

Cô ta bắt đầu chối.

Bí thuật Âm Dương Hợp Tán” bao năm nay chưa từng bị tóm, hơn nữa lần này còn chưa có ai chết, Ngọc Trúc không tin họ có thể bắt được tội.

Đồng Anh Tư tay nắm chặt như kìm sắt, không cho cô ta cơ hội giãy giụa.

Cô ta nhếch mép cười:

“Người làm chứng có rồi, chỉ còn thiếu vật chứng thôi.”

“Hừ—” Ngọc Trúc khinh thường, “Các người lấy đâu ra vật chứng? Tôi chẳng làm gì hết.”

“Cũng may, tôi đã thu được một ít khí đỏ.”

“Giờ thì không còn màu nữa, nhưng chắc chắn đã được cất vào lọ khí.

Đợi về đội, sẽ có người chuyên môn giám định.”

Cố Thiếu Đình vừa nói vừa giả vờ lắc lắc cái chai rỗng trước mặt cô ta.

Dù Ngọc Trúc không thấy được, nhưng nghe xong vẫn hoảng sợ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ta liên tục lắc đầu phản bác:

“Các người lừa tôi! Làm gì có khí đỏ gì chứ! Đó là do Mặc Thiên giở trò, đừng hòng đổ oan cho tôi!”

Ngọc Trúc đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Cố Thiếu Đình và Đồng Anh Tư liếc nhau.

Không để cô ta phát tác thêm, hai người đè cô ta cúi rạp, đẩy ra khỏi bệnh viện.

Ngọc Trúc bị áp giải đi, ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Người Cố gia tụ hết trước cửa phòng, chờ đón sản phụ và hai bé sơ sinh.

Trong khi đó, ở một góc khuất, có một người mặc áo bác sĩ, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, vừa đi vừa gọi điện thoại…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com