Nói là nửa bát máu, kỳ thực trong lòng Kiều Hạc biết rõ, Mặc Thiên nói đến là nửa ly rượu cúng tổ sư gia.
Thế nhưng, ngoại trừ lần bị rút m.á.u ở Vu Y cốc, từ trước tới nay anh chưa từng bị rút nhiều m.á.u như vậy.
Giờ phút này, anh đang vất vả từng giọt từng giọt thu thập máu.
Cuối cùng cũng nhỏ được đầy đáy một tách trà nhỏ, ước chừng đã đủ.
Kiều Hạc thấy mẹ và chị mình vẫn còn đang cãi nhau, liền nhét tách trà vào tay Diệp Phi:
“Cậu còn đứng đây làm gì? Xem náo nhiệt chắc?”
“Ồ, thiếu gia, vậy tôi đi đây! Phu nhân, đại tiểu thư, không quấy rầy hai người nói chuyện, tôi xin phép rút lui!”
Vừa nói, Diệp Phi vừa giữ chặt tách trà bên người, rón rén lui ra ngoài.
Giang Chi Vân hình như phát hiện ra điều gì, liền gọi giật Diệp Phi lại:
“Đứng lại!”
“Á… phu nhân còn căn dặn gì ạ?” Diệp Phi vã cả mồ hôi lạnh.
Giang Chi Vân lạnh lùng dặn dò:
“Về nhà phải trông chừng thiếu gia nhà anh cho kỹ, không cho phép người nhà họ Cố đem bài vị tới cúng nữa!”
“Vâng, nếu ai dám đem tới, tôi sẽ đá bay ra ngoài!”
Diệp Phi nhanh chóng thề thốt chắc chắn.
Giang Chi Vân lúc này mới phất tay:
“Được rồi, đi đi.”
Diệp Phi nhận lệnh, như một chú chim giận dữ bị b.ắ.n ra, vèo một tiếng biến mất khỏi hành lang.
Mặc Thiên vẫn đang đứng trước chiếc xe, chưa hề rời đi.
Còn hai phút nữa sẽ tới mười hai giờ đêm.
Không hiểu tại sao, nàng cứ cảm thấy Kiều Hạc nhất định sẽ giúp mình.
Nhưng đợi mãi không thấy bóng dáng Kiều Hạc đâu, ngược lại lại thấy Diệp Phi vội vã chạy tới.
Mặc Thiên nhìn Diệp Phi hỏi:
“Thiếu gia nhà anh không ra à?”
Diệp Phi vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, là bị phu nhân giữ lại, không cho phép đi.”
Mặc Thiên mím môi, có phần thất vọng.
Diệp Phi nhìn trước ngó sau, xác nhận không ai để ý, mới nhanh chóng lấy tách trà trong túi ra đưa cho Mặc Thiên:
“Tiểu thư Mặc Thiên, thiếu gia nhà tôi nhờ tôi đưa cho cô, cô mau dùng đi, không thì m.á.u sẽ đông lại đấy.”
Mặc Thiên cúi đầu nhìn vào tách trà, bên dưới đáy cốc trắng tinh, đọng lại một lớp m.á.u đỏ sẫm.
Cô lập tức cầm lấy, quay đầu nói với Diệp Phi:
“Thay tôi cảm ơn thiếu gia nhà anh.”
Dứt lời, cô ôm tách trà, nhanh chóng đi về phía toà nhà sản khoa.
Vừa mới đi được vài bước, phía sau không biết từ bao giờ, xuất hiện một quả bóng đen nhỏ lăn lăn lẽo đẽo theo sau…
Mặc Thiên trở lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vũ Tuyết vẫn chưa sinh.
Mặc Thiên tính toán, thời điểm sinh sẽ rơi vào khoảng nửa đêm đến một giờ sáng.
Hiện tại, chỉ còn mười giây nữa là đến mười hai giờ.
Cô thấy Mặc Tiểu Nhuỵ đang ngồi cạnh Tiểu Kim Tử, vẻ mặt điềm nhiên, chẳng có chút hoảng loạn nào.
Mặc Thiên cũng không nhiều lời.
Cô đi tới ôm Tiểu Kim Tử từ trên ghế salon lên.
Tiếp đó liền định… kéo quần thằng bé xuống.
Cố Bắc Thừa thấy vậy, nhanh chóng giữ chặt quần của con, vẻ mặt đầy dấu hỏi:
“Mặc Thiên, em làm gì thế?”
“Muốn lấy nước tiểu nó.”
“???”
Cố tứ thiếu không chỉ không hiểu mà còn kinh hãi.
Cái cục bột nhỏ chưa cao tới một mét này, bị ngắt ngang sự nghiệp “gõ mõ” vốn đã tức giận, nhìn thấy gương mặt của Mặc Thiên lại càng không vui, môi cong cong, “Oaao” một tiếng khóc rống.
Tiếng khóc cực kỳ có tiết tấu, như đang mắng:
“Cô cô nghèo kiết xác…”
Mặc Thiên cũng bĩu môi nhìn hai cha con.
Quan hệ cô cháu sắp toang đến nơi.
Cả nhà họ Cố đều quay sang nhìn.
Đang chuẩn bị can ngăn thì cửa phòng phẫu thuật mở ra.
“Cô ấy sinh rồi!” Cố Bạch Dã mắt đỏ hoe lao ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặc dù không được vào phòng sinh, nhưng cũng được ở hành lang chờ đợi gần đó, đãi ngộ khác hẳn người thường.
Cả nhà họ Cố nghe xong, lập tức vây lại, quên luôn chuyện can ngăn.
Ngay cả tiếng khóc xé trời của Tiểu Kim Tử cũng bị bỏ ngoài tai.
“Mẹ con bình an không, Tuyết nhi thế nào rồi?”
“Song thai phải không, trai gái, có bất ngờ không?”
“Bao giờ thì đưa mẹ con bé ra?”
Mấy miệng tám chuyện liên tiếp nhao nhao hỏi, hận không thể chen vào tận phòng mổ để nhìn.
Cố Bạch Dã lau nước mũi, nghẹn ngào đáp:
“Không có bất ngờ gì, vẫn là con trai, lát nữa con sẽ bế chúng ra.”
“Muốn ăn đòn à! Nói lại lần nữa, có bất ngờ không!”
Tô Như Lan giận dữ gõ cho một cái vào đầu con trai út, cảnh cáo anh nói chuyện cẩn thận.
Cố Bạch Dã lập tức sửa miệng:
“Bất ngờ, bất ngờ lắm ạ! Tuyết nhi sinh cái gì cũng là bất ngờ hết!”
Tô Như Lan: “…”
Muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử quá đi mất.
Cũng may Cố Bạch Dã chạy nhanh, nghe thấy tiếng gọi bên trong phòng, anh vội quay lại:
“Mẹ, chờ con đi bế cháu ra cho mẹ xem!”
Nói rồi, lập tức biến mất sau cánh cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra rồi đóng lại.
Người lớn nhà họ Cố vẫn kiên quyết đứng ngoài cửa, không ai chịu rời đi.
Tiểu Kim Tử vẫn khóc nức nở như quỷ hú.
Cố Bắc Thừa ôm con dỗ dành, trong khi Mặc Tiểu Nhuỵ đã len lỏi vào giữa đám đông.
Cố Bắc Thừa liếc nhìn Mặc Thiên, thấp giọng hỏi đầy lo lắng:
“Mặc Thiên, có cần đề phòng người đàn bà kia không?”
Mặc Thiên cầm ly trà, ngẩng cằm:
“Trước khi đứa trẻ ra đời, để con trai anh tè đầy một ly nước tiểu, mọi việc sẽ ổn.”
Cố Bắc Thừa ngẩn người, nhìn vết m.á.u đọng trong ly của Mặc Thiên, do dự vài giây, sau đó không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu kéo quần Tiểu Kim Tử.
Tiếc rằng, nhóc con này như thể biết họ muốn làm gì, ôm chặt lấy quần, sống c.h.ế.t không cho kéo.
Hai cha con vật lộn ba phút, mồ hôi vã đầy đầu, vẫn chẳng kéo nổi cái quần nhỏ xíu đó xuống.
Nếu không dùng vũ lực, thật sự không có cách nào.
Mặc Thiên nhìn hai cha con mà chán nản.
Vỗ vai Cố Bắc Thừa:
“Để em.”
Cố Bắc Thừa nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi, nhưng Mặc Thiên không thèm để ý.
Cô đi tới trước mặt Tiểu Kim Tử, nghiêng đầu dịu dàng hiếm thấy:
“Cô rất giỏi gõ mõ, còn có thể gõ ra ánh sáng, cháu xem nhé?”
Nói rồi, Mặc Thiên lấy búa gõ mõ trong tay Tiểu Kim Tử, gõ liên hồi một cách linh hoạt, gõ chưa đến mười mấy cái, trên mặt mõ gỗ thực sự hiện ra những tia sáng vàng lấp lánh!
Tiểu Kim Tử ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cô cô.
Một lúc sau, nhóc con đưa bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên đầu Mặc Thiên, rồi móc từ túi ra một viên kim đậu nhỏ nhét vào tay cô, nũng nịu nói:
“Kim, tử, gõ, nữa!”
Mặc Thiên nhận lấy, ngạc nhiên phát hiện đó là một viên vàng nguyên chất nhỏ xíu.
Cô tò mò hỏi:
“Ở đâu ra vậy?”
“Đưa… bà nội.”
Tiểu Kim Tử lại lục túi, bàn tay mũm mĩm bốc ra cả một nắm hạt vàng, nhưng chỉ cho Mặc Thiên nhìn chớp nhoáng một cái rồi nhanh tay cất lại vào túi.
Mặc Thiên cạn lời.
Cô biết Tiểu Kim Tử có khả năng nhận biết vận khí tài lộc, ý thức rằng đứa trẻ này không tầm thường.
Sau đó, cô dùng bát quái âm dương bói cho Tiểu Kim Tử, kết quả khiến ngay cả cô cũng bất ngờ —
Tiểu Kim Tử mang mệnh “tán tài đồng tử”, mệnh cách của nhóc con này đã đạt tới đỉnh cao của nhà họ Cố, khó có người nào tài vận và phúc vận dồi dào hơn.
Mặc Thiên nắm viên kim đậu trong tay, hiếm khi không giữ lại, mà đặt nó lại vào túi nhỏ của Tiểu Kim Tử.
Cô giơ tách trà lên, nói:
“Không lấy vàng. Chỉ cần tiểu bảo bối tè đầy ly, cô cô sẽ gõ tiếp.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tiểu Kim Tử tròn mắt ngơ ngác, hình như hiểu mà cũng như không hiểu.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng mổ lại vang lên:
“Mẹ, bế cháu đi, Tuyết nhi ra khỏi phòng mổ rồi, con đi xem cô ấy!”