“Chuyện nhỏ vậy không cần báo cáo, báo cảnh sát bắt người đi, để nhà họ Cố bồi thường cho chúng ta một cái xe mới. Sau này liên quan đến người nhà họ Cố, đừng báo cáo với tôi nữa.”
“Bên nhà họ Cố, chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Hồi đó còn tưởng con bé kia tu đạo, lòng mang thiên hạ, giờ mới biết nó đúng là đồ phá hoại! Cứu Kiều Hạc chẳng qua cũng chỉ vì tiền thôi!”
“Bây giờ nghe đây, Diệp Phi, sau này cậu trông chừng thiếu gia cho kỹ. Nếu tôi còn phát hiện nó có qua lại với người nhà họ Cố, thì cậu với nó gói ghém ra nước ngoài hết, đừng hòng quay về!”
“Ơ…”
Diệp Phi đơ mặt.
Mới có một ngày không gặp thôi, sao quan hệ hai bên lại tệ thế này?
Cậu ta lén nhìn thiếu gia, mới phát hiện trên mặt Kiều Hạc còn có vết thương, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Phi há miệng muốn nói nhưng lại nuốt xuống, chọn cách giữ im lặng cho lành.
Cậu ta gật đầu với Giang Chi Vân, đáp răm rắp:
“Phu nhân nói phải!”
Sau đó cậu quay người bước nhanh về phía Kiều Hạc.
Đi được nửa đường, còn không quên ra hiệu mắt với thiếu gia, miệng lẩm bẩm khẩu hình:
“Mặc Thiên tìm cậu!”
Cứ tưởng mình che đậy khéo lắm, nhưng động tác quá rõ ràng, chưa kịp đến gần Kiều Hạc thì đã nghe thấy tiếng Kiều Ức Tâm phía sau:
“Diệp Phi, cậu không muốn làm nữa đúng không?”
Diệp Phi cứng đờ.
Cậu ta vội vàng quay người cúi đầu:
“Đại tiểu thư, tôi không có ý đó!”
Kiều Ức Tâm lạnh lùng liếc cậu ta một cái:
“Nếu còn mong thiếu gia nhà cậu sống yên ổn, thì đừng để nó dây dưa với con nhỏ nhà họ Cố nữa.”
“Vâng, đại tiểu thư nói rất đúng, tôi nhớ rồi!”
Diệp Phi lập tức thành thật, đứng nghiêm bên cạnh Kiều Hạc.
Trong phòng lúc này chỉ còn ba người.
Phu nhân ngồi chính giữa.
Đại tiểu thư ngồi cạnh.
Thiếu gia ngồi một mình trên ghế đơn bên trái.
Diệp Phi không hiểu nổi đám người giàu nghĩ gì.
Giữa đêm khuya thanh vắng, ba người ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ, không ai ngủ cũng không ai nói câu nào, kiểu như đang luyện thần công…
Hôm nay, Diệp Phi bận nguyên buổi sáng, đi một chuyến đến chùa Huyền Từ theo lệnh Kiều Hạc, tìm hiểu về một vị cao tăng nổi tiếng linh nghiệm.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đến tối mới quay về, ai dè vừa đến dưới bệnh viện đã thấy… Mặc Thiên!
Sau nhiều ngày hôn mê, cuối cùng cô nàng cũng tỉnh lại!
Không những tỉnh, mà vừa tỉnh dậy đã làm chuyện kinh thiên động địa…
Diệp Phi thấy cô nàng đang dùng bút lông và chu sa vẽ loằng ngoằng lên chiếc xe mấy trăm vạn tệ của Kiều Hạc.
Trời tối như mực, những nét vẽ đỏ lóe lên như m.á.u trên gương trong phim kinh dị.
Diệp Phi sững lại:
“Mặc Thiên tiểu thư, cô tỉnh rồi! Cô… đang làm phép à?”
Mặc Thiên quay đầu, rất thản nhiên đáp:
“Đang viết đây, ‘Kiều Hạc là đồ khốn’.”
Diệp Phi: “…”
Mà đúng là cái tên khốn giàu có thiệt…
Không biết thiếu gia lại đắc tội gì với cô nàng.
Diệp Phi cười gượng:
“À… Cô có muốn tôi thay mặt truyền lời lại không?”
Mặc Thiên ngẫm nghĩ, rồi giơ bút chu sa lên:
“Không cần, bảo anh ta tới gặp tôi, nếu không lần sau tôi viết thẳng lên mặt anh ta.”
Diệp Phi: “…”
Mặc Thiên chống nạnh trừng mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Còn tám phút nữa. Nếu Kiều Hạc không xuống, tôi viết cả lên mặt anh luôn!”
Diệp Phi: “…”
Bất đắc dĩ, Diệp Phi đành phi thẳng lên lầu, cấp tốc báo tin cho thiếu gia.
Vừa đến nơi, Diệp Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kiều Hạc.
Diệp Phi ngơ ngác không hiểu ý, còn trợn mắt nhìn thiếu gia.
Kiều Hạc mặt lạnh, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người.
Đúng là khi con người rơi vào hoàn cảnh cực đoan, trí tuệ cũng bùng nổ.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Phi ngộ ra — cậu ta lập tức đưa trà trước, rồi lén lấy từ túi áo ra một cây kim lấy máu, cẩn thận đưa cho Kiều Hạc sau lưng.
Cả quá trình không ai nói câu nào, mặt mày cũng không thay đổi chút nào.
Kiều Hạc vừa uống trà, vừa nhận lấy kim.
Anh nhướng mày liếc Diệp Phi:
“Gọi cho anh cả nhà họ Cố, bảo đền tiền. Gọi trước mặt mẹ tôi, để bà biết cậu có làm việc hay không.”
“Rõ, thưa thiếu gia!”
Diệp Phi lập tức móc điện thoại ra.
Mở danh bạ nhà họ Cố…
Một hàng dài tên hiện ra.
Diệp Phi khóc không ra nước mắt:
“Giờ tôi biết gọi cho ai?”
Kiều Hạc nhàn nhạt nhấp ngụm trà:
“Diệp Phi, não cậu còn dùng được thì xài đi.”
“Vậy… tôi gọi cho ai?”
Kiều Hạc cau mày:
“Gọi cho anh cả.”
“Á? Gọi cho đại thiếu gia nhà họ Cố á? Anh ta không g.i.ế.c tôi luôn hả?”
“Có.”
“…Vậy đổi người! Cậu gọi cho lão nhị, rồi tối nay vào đồn cảnh sát ăn cơm công.”
“…”
“Hay gọi cho lão lục, vợ người ta đang sinh con, biết đâu cậu còn kịp tặng bao lì xì.”
“…”
Diệp Phi thấy mình mà hỏi tiếp chắc bị thiếu gia tiễn luôn, đành cúi đầu chịu trận:
“Thiếu gia, để tôi tự chọn! Tôi gọi cho tam thiếu gia, lão tam tốt bụng nhất!”
Cậu ta nhanh tay bấm gọi.
Diệp Phi cố tình nói lớn, đảm bảo phu nhân và đại tiểu thư nghe thấy:
“Alô, tam thiếu gia! Có chuyện này… Mặc tiểu thư vẽ bậy lên xe thiếu gia nhà tôi rồi, chiếc Bentley mới tậu nửa năm, tổng cộng sáu trăm ba mươi vạn tệ đó. Ngài xem xử lý sao?”
“À? Ngài nói sao? Ồ, được, mai tôi qua lấy séc, cảm ơn tam thiếu gia!”
Chưa tới một phút, cuộc gọi kết thúc.
Diệp Phi len lén nhìn Kiều Hạc, thấy thiếu gia mặt không biến sắc ngồi đó, nhưng tay cầm ly trà đã bắt đầu nhỏ m.á.u vào trong ly.
Nếu đứng không đúng góc, tuyệt đối không phát hiện.
Diệp Phi sợ thiếu gia mất m.á.u nhiều, vội tiếp tục đánh lạc hướng phu nhân và đại tiểu thư:
“Phu nhân, đại tiểu thư, tam thiếu gia nhà họ Cố đã đồng ý bồi thường xe mới cho thiếu gia rồi! Còn dặn thiếu gia đừng đến làm xui trong ngày vui của họ.”
“Xui cái đầu bọn họ!”
“Đúng là trơ trẽn!”
Giang Chi Vân và Kiều Ức Tâm đồng loạt nổi giận.
Hai mẹ con bình thường hay đấu võ mồm, nhưng lúc này lập tức bắt tay chung chiến tuyến.
Mà cũng lúc ấy, “nửa bát máu” của Kiều Hạc cơ bản đã lấy đủ…