Cố Chấn Hồng vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ đã rưng rưng nước mắt, miệng cười rạng rỡ:
“Chà, nghe tiếng khóc này, biết ngay phổi khỏe!”
Cố Ngọc Uyên cũng mừng rỡ:
“Nhanh lên, cho chúng tôi xem cháu nội cháu ngoại nào!”
Tô Như Lan nắm chặt hai đứa bé, ra hiệu cho Mặc Tiểu Nhuỵ và Diêu Phán Nhi:
“Chuẩn bị — Ba, hai, một!”
Hai lớp chăn màu xanh lam cùng lúc được vén lên.
Ban đầu tay Mặc Tiểu Nhuỵ nắm hờ, nhưng khi chăn vừa mở ra, tay cô ta bỗng thả lỏng.
Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng nước đỏ như m.á.u tạt thẳng vào tay cô ta, nhuộm ướt cả tay lẫn gương mặt hai đứa trẻ.
Hai đứa bé vẫn khóc vang trời.
Tất cả mọi người ngây người.
Rồi chuyện kỳ lạ xảy ra —
Lòng bàn tay Mặc Tiểu Nhuỵ bắt đầu bốc lên khí màu hồng nhạt, rồi dần dần chuyển thành đỏ đậm, thể tích cũng lớn dần, nhanh chóng bao trùm cả hai đứa trẻ.
Mọi người kinh hoàng.
Tô Như Lan lập tức ôm hai đứa cháu nội lùi nhanh về sau, tránh khỏi làn khí đỏ đó.
Ánh mắt cả đám đổ dồn về chỗ xảy ra chuyện.
Chỉ thấy Mặc Thiên đang đứng đó, tay cầm chén trà trắng, chăm chú nhìn Mặc Tiểu Nhuỵ.
Cố Ngọc Uyên suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Không thể tin được — con nhỏ này ngay cả cháu ruột cũng không tha!
Không hổ là bị mắng là “mầm họa trời sinh”, quả đúng là oan có đầu, nợ có chủ!
Cố Ngọc Uyên chỉ tay vào Mặc Thiên, run rẩy:
“Mặc Thiên, mày muốn làm gì? Đó là cháu ruột của mày đó! Ngay cả tụi nhỏ mà mày cũng ra tay được à!”
Mặc Thiên liếc xéo bà ta, lạnh nhạt:
“Bà già, câm miệng.”
Cách xưng hô của cô với bà ta cũng dần trượt từ “bà nội” thành “bà già”, cho thấy sự kiên nhẫn đã cạn sạch.
Cố Ngọc Uyên còn định mắng thêm.
Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm để tâm, trực tiếp tóm lấy cổ tay Mặc Tiểu Nhuỵ:
“Quả nhiên là cô! Trước đây con của Tam ca cũng bị hại kiểu này đúng không? Cô tưởng dùng thuốc vô sắc vô vị là không ai tra ra hả? Hôm nay tôi sẽ vạch trần cô!”
Nói rồi, cô lục tìm túi áo Mặc Tiểu Nhuỵ, muốn tìm ra lọ đựng thuốc độc.
Giờ nhờ có nước tiểu trẻ nhỏ trộn với huyết tam sát, mọi trò ma quái đều hiện rõ trước mắt.
Mặc Tiểu Nhuỵ biết chuyện vỡ lở.
Cô ta không dám đối đầu trực tiếp.
Quan trọng hơn là — cô ta còn chưa biết hai đứa bé có hít phải “Âm Dương Hòa Tán” hay chưa.
Loại thuốc này vô sắc vô vị, cực kỳ khó phòng bị, chỉ cần hít vào liều lượng nhỏ cũng đủ gây sảy thai hoặc ảnh hưởng nặng nề.
Thuốc này vốn định dùng lên người Vũ Tuyết.
Ai ngờ cô ta mang bùa hộ thân, không tài nào tấn công được, đành liều chuyển mục tiêu sang hai đứa nhỏ.
Mặc Tiểu Nhuỵ biết Mặc Thiên giờ đã bị phong pháp lực.
Cô ta nhân lúc Mặc Thiên đang lục túi mình, giật mạnh tay về, giả vờ vẻ mặt hoang mang, lùi lại mấy chục bước:
“Mặc Thiên, em làm gì vậy? Chị có đắc tội em à? Tại sao lại đối xử với chị như vậy?”
Cô ta vừa lùi vừa né tránh Mặc Thiên.
Khi khoảng cách đủ xa, Mặc Tiểu Nhuỵ bất ngờ quay người núp sau lưng Tô Như Lan, ôm chặt cánh tay bà:
“Mẹ, cứu con!”
Đôi tay cô ta ôm chặt lấy tay Tô Như Lan, khí đỏ trên người vẫn chưa tan hết, quấn quanh hai đứa trẻ.
Tô Như Lan sợ tái mét.
Bà cố vùng vẫy nhưng Mặc Tiểu Nhuỵ ôm quá chặt, chỉ có thể run rẩy van xin:
“Mặc Mặc, thả mẹ ra đi! Mẹ để Mặc Thiên cứu tay con!”