Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 463: Mặc Mặc muốn hại hai đứa trẻ



Mặc Thiên biết rõ thời gian rất gấp.

Lỡ mất cơ hội này là không còn lần sau nữa.

Cô lập tức thúc giục Tiểu Kim Tử:

“Nhanh lên, tè nhanh đi, tè xong co cô dạy em gõ mõ!”

Bình thường Tiểu Kim Tử chả thèm để ý đến đồ chơi hay đồ ăn ngon, thế mà bây giờ vì muốn gõ mõ mà chịu cúi đầu.

Cậu bé mũm mĩm giơ bàn tay tròn trịa đi kéo quần mình.

Nhưng Mặc Thiên làm gì còn kiên nhẫn chờ?

Cô xắn tay áo lên, trực tiếp túm lấy quần Tiểu Kim Tử kéo xuống.

Cố Bắc Thừa đứng bên nhíu mày, tặc lưỡi hai tiếng.

Con nhóc này, với cái bộ mặt vô tâm vô phế kia, lại ngang nhiên thể hiện bản chất “lưu manh nữ”.

Anh thật sự không nỡ nhìn tiếp, giật lấy cái chén trong tay Mặc Thiên, đổi hướng hứng nước tiểu cho nhóc con.

Mặc Thiên cũng mặc kệ.

Cô quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật — cửa đã mở, Cố Bạch Dã bế hai đứa nhỏ bọc kín mít đi ra.

Lúc này, Mặc Thiên chỉ hận không thể ném ngay một lá bùa qua đó, khóa Cố Bạch Dã lại vài giây.

Nhưng giờ cô không dùng được phép thuật.

Cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ Tiểu Kim Tử tè xong.

Mặc Thiên cúi đầu nhìn vào cái chén nhỏ trong tay Cố Bắc Thừa, thấy nước tiểu đã gần đầy rồi.

Mắt cô sáng bừng lên:

“Được rồi, đủ rồi!”

Cô nói xong liền nhanh tay giật lấy cái chén nhỏ.

Cố Bắc Thừa: “???!!!” — Nhóc còn chưa tè xong mà!

Anh chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một dòng ấm áp chảy qua tay mình, rồi lan luôn xuống ống quần…

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thừa lập tức trở nên méo mó:

“Đừng tè nữa, nín lại!”

Nhưng Tiểu Kim Tử đâu còn tuổi mà biết “nín tè”?

Cậu bé cứ thế dốc hết tâm tư, sung sướng tè xong.

Cố Bắc Thừa ngửa mặt muốn khóc.

Tiểu Kim Tử còn khinh thường liếc anh một cái, dịch người ra xa:

“Người lớn còn chơi tè.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù vậy, anh cũng không dám chậm trễ.

Anh tiện tay quẹt tay lên áo Tiểu Kim Tử lau sạch nước tiểu.

Tiểu Kim Tử mím môi định khóc.

Cố Bắc Thừa dỗ:

“Tiểu Kim Tử, nước tiểu của con có thể bắt được người xấu đó!”

Nghe vậy, Tiểu Kim Tử lập tức im bặt, cha con hai người cùng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

Cố Bạch Dã lúc này đã đưa hai đứa nhỏ bọc kín cho Tô Như Lan bế.

Tô Như Lan ôm chặt lấy, căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

Dù sao mấy chục năm qua, nhà họ Cố chưa từng có đứa trẻ nào chào đời thuận lợi thế này.

Mọi người vây kín cả ba lớp trong ngoài.

Ngay cả Cố Ngọc Uyên cũng mò tới.

Thực ra chẳng ai gọi bà ta, nhưng nghe đêm khuya nhà họ Cố xe cộ tấp nập, bà ta đoán có chuyện, gọi cho Cố Nam Cảnh thì biết tin Vũ Tuyết sắp sinh.

Tô Như Lan cẩn thận ôm hai đứa bé tới trước mặt hai vị trưởng bối — Cố Chấn Hồng và Cố Ngọc Uyên.

Bên cạnh còn có Mặc Tiểu Nhuỵ và Diêu Phán Nhi cùng đi theo.

Ba người đứng trước mặt hai vị lớn tuổi, chuẩn bị đồng loạt vén lớp chăn.

Không khí y như đang chờ khai trương vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Chấn Hồng và Cố Ngọc Uyên hồi hộp đứng bật dậy.

Cố Chấn Hồng vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ đã rưng rưng nước mắt, miệng cười rạng rỡ:

“Chà, nghe tiếng khóc này, biết ngay phổi khỏe!”

Cố Ngọc Uyên cũng mừng rỡ:

“Nhanh lên, cho chúng tôi xem cháu nội cháu ngoại nào!”

Tô Như Lan nắm chặt hai đứa bé, ra hiệu cho Mặc Tiểu Nhuỵ và Diêu Phán Nhi:

“Chuẩn bị — Ba, hai, một!”

Hai lớp chăn màu xanh lam cùng lúc được vén lên.

Ban đầu tay Mặc Tiểu Nhuỵ nắm hờ, nhưng khi chăn vừa mở ra, tay cô ta bỗng thả lỏng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng nước đỏ như m.á.u tạt thẳng vào tay cô ta, nhuộm ướt cả tay lẫn gương mặt hai đứa trẻ.

Hai đứa bé vẫn khóc vang trời.

Tất cả mọi người ngây người.

Rồi chuyện kỳ lạ xảy ra —

Lòng bàn tay Mặc Tiểu Nhuỵ bắt đầu bốc lên khí màu hồng nhạt, rồi dần dần chuyển thành đỏ đậm, thể tích cũng lớn dần, nhanh chóng bao trùm cả hai đứa trẻ.

Mọi người kinh hoàng.

Tô Như Lan lập tức ôm hai đứa cháu nội lùi nhanh về sau, tránh khỏi làn khí đỏ đó.

Ánh mắt cả đám đổ dồn về chỗ xảy ra chuyện.

Chỉ thấy Mặc Thiên đang đứng đó, tay cầm chén trà trắng, chăm chú nhìn Mặc Tiểu Nhuỵ.

Cố Ngọc Uyên suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Không thể tin được — con nhỏ này ngay cả cháu ruột cũng không tha!

Không hổ là bị mắng là “mầm họa trời sinh”, quả đúng là oan có đầu, nợ có chủ!

Cố Ngọc Uyên chỉ tay vào Mặc Thiên, run rẩy:

“Mặc Thiên, mày muốn làm gì? Đó là cháu ruột của mày đó! Ngay cả tụi nhỏ mà mày cũng ra tay được à!”

Mặc Thiên liếc xéo bà ta, lạnh nhạt:

“Bà già, câm miệng.”

Cách xưng hô của cô với bà ta cũng dần trượt từ “bà nội” thành “bà già”, cho thấy sự kiên nhẫn đã cạn sạch.

Cố Ngọc Uyên còn định mắng thêm.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm để tâm, trực tiếp tóm lấy cổ tay Mặc Tiểu Nhuỵ:

“Quả nhiên là cô! Trước đây con của Tam ca cũng bị hại kiểu này đúng không? Cô tưởng dùng thuốc vô sắc vô vị là không ai tra ra hả? Hôm nay tôi sẽ vạch trần cô!”

Nói rồi, cô lục tìm túi áo Mặc Tiểu Nhuỵ, muốn tìm ra lọ đựng thuốc độc.

Giờ nhờ có nước tiểu trẻ nhỏ trộn với huyết tam sát, mọi trò ma quái đều hiện rõ trước mắt.

Mặc Tiểu Nhuỵ biết chuyện vỡ lở.

Cô ta không dám đối đầu trực tiếp.

Quan trọng hơn là — cô ta còn chưa biết hai đứa bé có hít phải “Âm Dương Hòa Tán” hay chưa.

Loại thuốc này vô sắc vô vị, cực kỳ khó phòng bị, chỉ cần hít vào liều lượng nhỏ cũng đủ gây sảy thai hoặc ảnh hưởng nặng nề.

Thuốc này vốn định dùng lên người Vũ Tuyết.

Ai ngờ cô ta mang bùa hộ thân, không tài nào tấn công được, đành liều chuyển mục tiêu sang hai đứa nhỏ.

Mặc Tiểu Nhuỵ biết Mặc Thiên giờ đã bị phong pháp lực.

Cô ta nhân lúc Mặc Thiên đang lục túi mình, giật mạnh tay về, giả vờ vẻ mặt hoang mang, lùi lại mấy chục bước:

“Mặc Thiên, em làm gì vậy? Chị có đắc tội em à? Tại sao lại đối xử với chị như vậy?”

Cô ta vừa lùi vừa né tránh Mặc Thiên.

Khi khoảng cách đủ xa, Mặc Tiểu Nhuỵ bất ngờ quay người núp sau lưng Tô Như Lan, ôm chặt cánh tay bà:

“Mẹ, cứu con!”

Đôi tay cô ta ôm chặt lấy tay Tô Như Lan, khí đỏ trên người vẫn chưa tan hết, quấn quanh hai đứa trẻ.

Tô Như Lan sợ tái mét.

Bà cố vùng vẫy nhưng Mặc Tiểu Nhuỵ ôm quá chặt, chỉ có thể run rẩy van xin:

“Mặc Mặc, thả mẹ ra đi! Mẹ để Mặc Thiên cứu tay con!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com