Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 460: Mặc Thiên tới tìm Kiều Hạc xin máu



Tiểu Hắc là con mèo mà nói đi là đi được sao?

Thế mặt mũi của Tiểu Hắc cô cô để đâu?

Cô mèo mập tròn, ngồi chễm chệ lên người Kiều Hạc, ngửa mặt to tròn nhìn chằm chằm anh.

Thái độ quá rõ ràng:

Anh phải bế tôi đi.

Vừa nãy tiếng la của Giang Chi Vân đã gọi cả đám vệ sĩ chạy vào.

Bốn người vừa vào phòng liền cúi đầu xin lỗi lia lịa:

“Phu nhân, xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức mang con mèo đi, xin lỗi, xin lỗi!”

Cả đám đưa tay định tới đón Tiểu Hắc từ tay Kiều Hạc:

“Thiếu gia, giao mèo cho chúng tôi đi!”

Nhưng Kiều Hạc không buông.

Anh ôm chặt Tiểu Hắc, đứng dậy:

“Không cần, tôi tự ném nó ra ngoài.”

Nói rồi, anh ôm mèo bước nhanh ra cửa.

Kiều Hạc không phải sợ Tiểu Hắc bị thương, mà là sợ Tiểu Hắc cô cô nổi điên, khi đó nguyên đám trong phòng này chắc chắn không ai thoát được.

Tên đội trưởng vệ sĩ đành rút tay về, ngượng ngùng đứng im.

Không xa chỗ đó, Giang Chi Vân vẫn đen mặt nhìn sang.

Đội trưởng thầm than.

Nhị thiếu gia nhà họ Kiều này có thù oán gì với họ chắc.

Lần trước thì tranh bố.

Lần này thì tranh mèo.

Nhị thiếu gia như thể sợ họ chưa phạm đủ lỗi để chọc giận phu nhân vậy…

Đội trưởng mồ hôi lạnh ròng ròng, vội cúi đầu xin lỗi Giang Chi Vân:

“Phu nhân, xin lỗi, lần sau chúng tôi nhất định canh kỹ, tuyệt đối không để mèo chạy vào nữa!”

Vừa nói vừa lùi ra cửa, đám đàn em cũng cực kỳ ăn ý, rút lui theo.

Chỉ chốc lát cả bọn đã biến mất.

Kiều Hạc vừa ra tới ngoài cửa, liền thấy Mặc Thiên đang đứng chờ.

Anh nghĩ một chút, xác nhận mẹ mình không đi theo sau, rồi ôm Tiểu Hắc nhanh chân bước ra.

Kiều Hạc vừa ra tới nơi, thì thấy không chỉ có Mặc Thiên, còn có cả Sở Sở đứng đó.

Sở Sở vừa thấy Kiều Hạc ôm mèo, liền cau mày:

“Ai mà vô ý thức vậy, bệnh viện là nơi chữa bệnh, lại còn mang mèo vào! Mèo rụng lông, bệnh nhân ngộ nhỡ bị dị ứng thì sao! Đúng là thiếu đạo đức!”

Mấy câu này, rõ ràng là chửi thẳng mặt Mặc Thiên.

Nhưng Mặc Thiên giả vờ như không nghe thấy, cũng chẳng buồn phản ứng.

Bây giờ mà đôi co với Sở Sở thì cô chắc chắn thua thảm.

Mặc Thiên không ngu.

Cô chỉ ngẩng đầu nhìn Kiều Hạc.

Vết xước m.á.u trên mặt Kiều Hạc bây giờ còn rõ hơn lúc nãy, màu đỏ càng đậm.

Kiều Hạc nhìn cô vài giây, thấy cô không lên tiếng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh ho nhẹ hai tiếng, rồi đưa Tiểu Hắc cho cô:

“Bế lấy.”

Mặc Thiến cúi đầu vuốt ve Tiểu Hắc, rồi không dài dòng nữa, nói thẳng:

“Tôi cần nửa bát máu.”

“Đầu óc cô có vấn đề à!”

Không đợi Kiều Hạc kịp trả lời, Sở Sở đã gào lên.

Mặt cô ta nhăn lại:

“Đang yên đang lành, cô đòi m.á.u người ta? Cô nghĩ ai chịu cho cô?!”

Sở Sở trừng mắt nhìn Mặc Thiên, kéo tay Kiều Hạc, đẩy cậu về lại bên trong:

“Kiều thiếu, đừng để cô ta dụ dỗ! Hôm nay đòi máu, ngày mai chắc chắn đòi mạng! Cô ta còn dám nói mình không làm hại người khác à? Ai mà tốt lành lại đi xin m.á.u chứ!”

Trong lúc đám người còn đang cãi nhau,

Giang Chi Vân và Kiều Ức Tâm cũng từ trong đi ra.

Hai mẹ con vừa tới cửa, Sở Sở lập tức như tìm được chỗ dựa, vội vàng mách tội:

“Thưa dì, tiểu thư nhà họ Cố tới xin nửa bát m.á.u của Kiều thiếu gia! Nửa bát đó! Hôm nay nửa bát, mai nửa bát, người sống sao nổi! Cô ta còn dám nói mình không phải đồ xấu, đúng là mặt dày!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Chi Vân nghe xong, mặt tinh xảo cũng cau lại:

“Cô vừa nói cái gì?!”

Bà trừng mắt nhìn Kiều Hạc:

“Kiều Hạc, chuyện này nghiêm túc à? Trước giờ cô ta có xin m.á.u con bao giờ chưa? Cô ta định làm gì? Không phải lại chơi trò tà đạo gì chứ!”

Giang Chi Vân càng nghĩ càng sợ, nghiến răng quát lớn:

“Chờ lát nữa tôi xử cô!”

Bà nói rồi kéo Kiều Hạc ra sau lưng mình.

Kiều Ức Tâm cũng lườm Kiều Hạc một cái, thấp giọng mắng:

“Đầu óc bị yêu quái ăn rồi à.”

Kiều Hạc: “…”

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ba người phụ nữ đứng thành hàng đối mặt với Mặc Thiên.

Nhìn là biết một trận chiến miệng sắp nổ ra.

Kiều Hạc híp mắt suy nghĩ vài giây, rồi nhân lúc “cuộc chiến” chưa bắt đầu, lách qua sau lưng chị gái, bước tới trước mặt Mặc Thiên.

Anh lạnh mặt, hất cằm về phía thang máy:

“Thất tiểu thư, tôi không biết m.á.u tôi có tác dụng gì, nhưng chuyện này, tôi không thể đồng ý.

Nếu cô chỉ muốn chọc tức gia đình tôi, thì khỏi cần.”

“Giờ quan hệ hai nhà đang rất căng.

Dù có cộng cả nhà tôi lại, cũng chưa chắc là đối thủ của cô.

Nên cô làm ơn, đi đi, đừng tới nữa.”

Nói xong, Kiều Hạc làm động tác mời, lịch sự nhưng lạnh lùng.

Dù bình thường Kiều Hạc cũng khá lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ đối xử với Mặc Thiên lạnh lùng thế này.

Đôi mắt trong suốt của Mặc Thiên phản chiếu bóng dáng anh.

Cô nhìn anh hồi lâu, rồi mới xoay người, đi về phía thang máy.

Kiều Hạc cũng chẳng khách khí, thấy cô đi thì cũng quay người.

Anh đẩy mẹ và chị về phòng bệnh:

“Mẹ, về thôi, đừng để bệnh viện thành trò cười nữa.

Hai ngày nay, nhà mình sắp thành phim truyền hình rồi.”

Khi cả nhóm vừa vào phòng,

Kiều Hạc liền căn dặn mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa:

“Đi gọi thêm người, canh thang bộ.

Về sau nhà họ Cố có người tới, đừng cho vào.

Có việc cứ báo cho tôi trước.”

Nói rồi, anh cũng vào theo.

Cánh cửa kính dày nặng chậm rãi đóng lại.

Mặc Thiên đứng khựng lại.

Cô quay đầu nhìn, thấy cánh cửa từng chút một khép kín…

Về tới phòng bệnh, Giang Chi Vân lập tức tra hỏi Kiều Hạc một trận.

Sau khi Kiều Hạc bảo đảm tới ba lần rằng từ trước tới nay chưa từng cho Mặc Thiên một giọt m.á.u nào, cũng không biết hôm nay cô phát điên cái gì, Giang Chi Vân mới chịu tha cho cậu.

Kiều Hạc nhân cơ hội xin rút lui:

“Mẹ, con về nhà, tối nay không ở bệnh viện nữa.”

Nhưng Giang Chi Vân cản ngay:

“Không được đi! Tối nay con ở lại đây.

Kiều Hạc, nếu mẹ mà còn phát hiện con lén gặp Mặc Thiên, mẹ sẽ nhốt con trong nhà, cấm cửa luôn!”

Kiều Hạc: “…”

Anh bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn ngồi lại sofa.

Ngồi một lát, vừa định cầm điện thoại, thì bị Kiều Ức Tâm nhanh tay thu mất:

“Muộn rồi, việc gì để mai rồi tính!”

Kiều Hạc: “…”

Cậu ngồi không trong phòng, nhìn kim giây trên đồng hồ tường từng bước từng bước trôi qua.

Sắp tới 11 giờ 50 phút, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở.

Diệp Phi hấp tấp xông vào:

“Thiếu gia! Tiểu thư Mặc Thiên vừa viết chữ ‘đồ khốn’ trên xe của cậu rồi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com