Lúc này nếu có lá bùa cấm nói, chắc chắn Kiều Hạc sẽ lập tức dán lên miệng Mặc Thiên.
Khi đưa bài vị tổ sư và Tiểu Hắc đến, anh ta còn dặn Diệp Phi phải đi lén lút, đừng để ai phát hiện. Vậy mà chỉ một câu của Mặc Thiên đã bán đứng anh ta sạch trơn.
Quả nhiên, ánh mắt của mẹ và chị gái anh như d.a.o như kiếm b.ắ.n thẳng tới. Nếu không phải còn người ngoài, chắc mẹ anh đã tát cho một cái rồi.
Giang Chi Vân trừng mắt với Kiều Hạc, hạ giọng rít lên:
“Vô dụng! Kiều Hạc, con cũng bị tẩy não rồi à?”
Kiều Hạc nhướng mày nhẹ nhàng đáp:
“Mẹ, con đã giải thích rồi mà.”
Những ngày qua, anh đã nhiều lần nói với Giang Chi Vân là chờ Mặc Thiên tỉnh lại rồi sẽ giải thích rõ ràng.
Ai ngờ còn chưa kịp nói câu nào thì ông nội đã dẫn người đụng độ với nhà họ Cố.
“Giải thích cái gì! Tới giờ con vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Con bé đó căn bản không định cứu ba con!
Lần trước ba con xảy ra chuyện cũng là ở Đại Đạo Sơn! Con không thấy kỳ lạ à? Sao lần nào cũng liên quan đến nó? Loại tà thuật đó, con từng thấy ai khác sử dụng chưa?
Từ ngày mai, con phải đi làm lại! Ngoài công ty và nhà thì không được phép đi đâu hết! Cái hố to trong biệt thự, lập tức thuê người lấp lại!
Mẹ thấy không chỉ nhà con bị sét đánh, mà cả đầu óc con cũng bị đánh hỏng rồi!”
Giọng Giang Chi Vân lạnh như băng, chẳng buồn giữ thể diện cho con trai ngay trước mặt người ngoài.
Kiều Hạc từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mẹ mắng dữ dội như vậy.
Nhưng anh không thể cãi lại vào lúc này.
Dù vậy, vẫn có người thay anh ra mặt.
Chỉ thấy Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, chậm rãi đi tới cạnh Kiều Hạc, nhàn nhạt mở miệng:
“Mẹ anh đầu óc không rõ ràng lại còn thích đổ oan cho người khác.”
Mặt Giang Chi Vân lập tức đen lại.
Kiều Ức Tâm khoác tay mẹ, lườm Mặc Thiên một cái:
“Đúng là không biết lễ nghĩa!”
Kiều Hạc ra hiệu bằng mắt, bảo Mặc Thiên về phòng trước, sau này nói chuyện sau.
Đáng tiếc, Mặc Thiên hoàn toàn không hiểu ý.
Cô vươn tay kéo tay áo Kiều Hạc:
“Anh mau sắp xếp lại bài vị tổ sư cho tôi, tôi muốn xuất viện, hôm nay phải rước tổ sư về nhà.”
“Bỏ tay ra khỏi em trai tôi!”
Kiều Ức Tâm vung tay hất tay Mặc Thiên ra, kết quả bị Tiểu Hắc trong lòng cô cào một phát.
Trên mu bàn tay trắng nõn của Kiều Ức Tâm lập tức xuất hiện hai vết cào đỏ rực.
Cô ta rụt tay lại, giận dữ trừng mắt nhìn con mèo.
“Chủ nào tớ nấy, đúng là toàn làm chuyện xấu! Mặc Thiên, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng.
Cô rốt cuộc muốn gì? Làm ba tôi mê man như vậy thì có lợi gì cho cô? Nếu cần tiền, cứ nói, bao nhiêu cũng được, chỉ cần cô để họ tỉnh lại!
Hoặc cô còn muốn gì nữa, cứ nói! Nhà họ Kiều trừ việc không giành mạng với ông trời, còn lại cái gì cũng có thể làm được!”
“Chỉ cần cô cứu ba tôi tỉnh lại, mọi chuyện trước đây coi như bỏ qua! Nhưng nếu cô không cứu được, thì sau này cô chính là kẻ thù của nhà họ Kiều! Cho dù không đối phó được cô, thì nhà họ Cố của cô cũng đừng hòng yên ổn!”
Kiều Ức Tâm quát lớn.
Giang Chi Vân vội kiểm tra vết thương trên tay con gái, tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đáng giận! Nhà họ Cố các người thật quá đáng!”
Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, bình thản đáp:
“Là con gái bà ra tay trước, Tiểu Hắc mới phản kích.”
Giang Chi Vân – vốn là một tiểu thư khuê các, giờ gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Mặc Thiên:
“Là cô đụng vào con trai tôi trước! Cô là gì của nó mà dám chạm vào nó? Từ nay về sau tránh xa con trai tôi ra! Hôn sự giữa hai nhà Cố – Kiều đã sớm hủy bỏ, nhà họ Kiều tuyệt đối không cưới một người như cô!”
Câu đó vừa dứt, Tô Như Lan liền đáp trả từ ngoài cửa:
“Nực cười! Con gái tôi cũng chẳng thèm gả vào nhà các người!”
Chuyện này trước đây hai nhà đã từng cãi nhau một trận, giờ nhắc lại chỉ khiến lửa cháy thêm dầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tô Như Lan chẳng buồn giữ hình tượng, quát ầm lên:
“Bà còn không rõ con trai mình là loại gì sao? Con gái tôi có gì mà không xứng? Nếu không phải nó chữa khỏi bệnh cho Kiều Hạc, thì giờ nó còn sống được bao lâu? Ai nỡ gả con gái vào nhà các người để thủ tiết!”
“Bà nói ai đoản mệnh hả? Tôi với bà liều luôn!”
“Không đoản mệnh mới là lạ, bị bà làm mẹ hại tới mức đó!”
Hai người phụ nữ không ai chịu nhường ai.
Giang Chi Vân xông thẳng tới định cấu véo Tô Như Lan.
May mà tầng này không có camera, nếu không hai bà lớn nhà danh giá đánh nhau thế này, dân mạng có khi ăn dưa cả nửa tháng.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Hai bên đồng loạt lao tới giữ mẹ mình lại.
Cố Hoằng Thâm không thể đánh mẹ nhà người ta, đành kéo mẹ mình ra.
Kiều Hạc và Kiều Ức Tâm cũng kéo mẹ về.
Đánh nhau không giải quyết được gì, chỉ tổ mất mặt.
Mà mâu thuẫn giữa hai bà mẹ này cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai.
Cả hai đều là thiên kim đại tiểu thư, chẳng ai giỏi đánh nhau.
Nhưng giờ ngoài đánh, chẳng còn cách nào để xả giận.
May mà con cái kéo được hai người tách ra.
Hai bà mẹ mỗi người bị lôi đi một hướng, cách nhau chừng năm sáu mét.
Mặc Thiên đứng ở giữa.
Cô nhìn mẹ mình, rồi lại liếc Giang Chi Vân.
Sau đó nhún vai, nghiêm túc đề xuất:
“Đừng cãi nhau nữa. Bà không muốn tôi gả qua, bà cũng không muốn con trai mình cưới tôi. Vậy thì để Kiều Hạc gả sang nhà tôi đi, tôi cưới anh ấy, anh ấy làm rể họ Cố.”
“!!!!!!!!”
Một câu này của Mặc Thiên suýt nữa khiến cả hành lang nổ tung.
Giang Chi Vân vừa bị kéo đi, nghe xong liền vung tay, suýt thoát ra để lao lên cho Mặc Thiên một trận.
“Đừng có mơ! Đừng có mà dính vào con trai tôi!”
Tô Như Lan thấy Giang Chi Vân bị chọc tức, cười đắc ý hùa theo con gái:
“Con gái, mẹ thấy được đấy! Nhà họ Kiều lớn thì sao? Mình không thèm vào! Nhưng nếu Kiều Hạc muốn sang làm rể, nhà họ Cố rộng cửa đón!”
Lúc này hai bà mẹ chẳng còn quan tâm hai đứa có hợp hay không. Miễn là chọc tức được đối phương là đủ.
Sở Sở đứng từ xa, lườm một cái đầy khinh bỉ:
“Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai đeo bám tới mức này!”
Câu này vừa dứt…
Một miếng trần nhà rầm một phát rơi xuống ngay trên đầu Mặc Thiên.
Cô cảm nhận được luồng gió quét qua tóc, lập tức lui lại một bước.
Miếng trần rơi đúng chỗ cô vừa đứng, rầm một tiếng vỡ tan tành.
Mặc Thiên quay đầu, nhíu mày nhìn Sở Sở.
Cô bực mình lẩm bẩm:
“Cô có thể im miệng không?”
Sở Sở và Mặc Thiên mệnh tương khắc.
Lúc trước khi Mặc Thiên chưa gặp vận xui, hai người gặp nhau sẽ có một người bị thương – nhưng ai bị thì còn chưa chắc.
Còn bây giờ, cô đang vận xui…
Thì người bị khắc mãi mãi là cô.
Giờ thì Mặc Thiên đã hiểu ý của tổ sư khi nói “xui tận mạng” là gì rồi.