Giọng Mặc Thiên không lớn, nhưng Sở Sở nghe rõ ràng.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ chán ghét.
Dù trước đó chỉ gặp Mặc Thiên một hai lần, thậm chí chưa nói mấy câu, nhưng vẫn không ngăn nổi cô ta chán ghét cô gái này.
Ai bảo Mặc Thiên suốt ngày bám lấy Kiều Hạc, tùy tiện ra vào nhà anh ta, biến nơi đó thành nhà của mình!
Ánh mắt Sở Sở tràn đầy khinh thường, chỉ trích:
“Ông trời cũng phạt cô rồi đấy, cô nghĩ xem mình làm bao nhiêu việc xấu? Vì tôi cứu ông nội Kiều, mà cô muốn g.i.ế.c luôn cả tôi.
Chưa thấy người phụ nữ nào độc ác như cô! Không có lửa sao có khói, những lời mắng chửi trên mạng về cô, không một câu nào là bịa đặt!”
Ngay lúc cô ta vừa dứt lời, lại có hai tấm trần nhà rơi xuống trước mặt Mặc Thiên.
Chỉ cần cô phản ứng chậm một chút thôi là đầu chắc chắn “nở hoa”.
Mặc Thiên đầy bực bội.
Nhưng trong mắt người khác, cảnh tượng này lại càng kỳ quái.
Cả dãy hành lang dài thế này, bao nhiêu người đứng đó,
trần nhà lại chỉ rơi trúng mỗi mình Mặc Thiên.
Hơn nữa, đây là bệnh viện Kinh Hoa – nơi có cơ sở vật chất đỉnh cao, xưa nay chưa từng nghe nói có chuyện sập trần nhà.
Khoa học không giải thích được, thì chỉ còn nước xếp vào phạm trù huyền học.
Dù bị Kiều Hạc giữ vai không cho tiến lên, nhưng miệng Giang Chi Vân lại chẳng ai bịt được.
Bà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
“Làm nhiều chuyện xấu thì trời cũng không dung, ông trời nhìn không nổi nữa mới phải ra tay. Còn không rõ là con gái nhà ai có vấn đề à, ông trời chẳng phải đang nói rõ ràng đấy sao!”
“Nhà tôi đúng là không nên để Thiên Thiên cứu con trai bà!”
Hai bà mẹ lại bắt đầu đấu khẩu.
Vốn là những phu nhân hào môn đoan trang thục nữ, giờ chẳng buồn giữ thể diện nữa, thi nhau xé mặt lẫn nhau, xem ai mới là bà chằn đúng chuẩn.
Kiều Kỳ Duệ đứng nép ở một góc, hơi khom người.
Tuy sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng khóe môi lại không giấu được ý cười.
Hắn vốn đang chờ hai nhà trở mặt.
Càng loạn, càng hợp ý hắn.
Người duy nhất không nhịn nổi là ông nội nhà họ Sở.
Xưa nay vốn là bạn già với nhau, kết quả bây giờ, từ trên xuống dưới hai nhà đều hóa thành kẻ thù.
Ông bước ra, chỉ vào hai cô con dâu hai nhà:
“Đừng cãi nữa! Cãi cái gì mà cãi! Hôn sự là chuyện của con cái, các cô chen vào làm gì!
Huống hồ An Khang còn chưa tỉnh, các cô không lo nghĩ cách, lại rảnh rỗi cãi nhau! Rảnh quá thì lên chùa tụng kinh đi!”
Sau khi bị cụ Sở mắng một trận, Giang Chi Vân và Tô Như Lan cuối cùng cũng chịu im miệng.
Tòa nhà này vốn ít bệnh nhân, người thân đến chăm còn nhiều hơn người nằm viện.
Dù hai nhà gây ầm, bệnh viện cũng không dám can thiệp.
Mắng xong, ông Sở bước đến trước mặt Mặc Thiên, giọng nhẹ nhàng ôn hòa:
“Thiên Thiên, lại đây, nói thật với ông Sở một câu. Sinh nhật ông nội Kiều hôm đó, tại sao cháu lại đột nhiên xuất hiện, còn ra tay với ông ấy? Và hai cháu trai nhỏ của cháu, tại sao lại muốn hại Kiều thúc thúc?”
“Ông Sở biết cháu không có ác ý, nhưng chuyện Kiều thúc thúc hôn mê, ông nội Kiều bị thương, Sở Sở cũng bị thương, đều là thật.
Nếu không cố ý, thì cháu nên xin lỗi họ.
Còn nếu là cố ý, thì phải nói rõ lý do để người ta tin phục.”
Giọng ông rất nghiêm túc.
Mặc Thiên cũng hiểu rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn ông, cũng nghiêm túc đáp lại.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Kiều lão gia bây giờ không phải là ông nội Kiều thật. Trong cơ thể ông ấy bị chiếm giữ bởi một linh hồn già cỗi, rất lợi hại.”
“Con nhỏ này——” Kiều Kỳ Duệ suýt nữa chửi thề.
“Con bé còn chưa nói xong.” Cụ Sở ngăn lại, ra hiệu cho lão Kiều đừng nóng.
Ông quay sang hỏi tiếp:
“Thiên Thiên, cháu có bằng chứng gì chứng minh ông ấy không phải chính mình? Cháu nói không, ai tin?”
Cụ nhớ lại chuyện Sở Dương bị hồn lìa xác lần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bèn đề nghị:
“Hay cháu làm một pháp nữa, để mọi người thấy tận mắt? Ít nhất cũng phải để bọn ta biết, ông ấy không còn là ông Giang nữa.”
“Được thôi!”
Kiều Kỳ Duệ hừ lạnh một tiếng:
“Hôm nay ta liều mạng, ta đứng đây, mặc cho cháu thi triển pháp thuật, yêu thuật, đạo thuật gì cũng được, ta tuyệt không chống cự!
Ta muốn xem cháu có bắt ra được yêu hay quỷ nào không! Ta sống tám mươi năm, chưa từng gặp thứ tà ma nào, vậy mà cháu vừa xuất hiện, ta lại biến thành quỷ à?”
“Không được đâu, ba!”
“Ông nội!”
“Kiều gia gia! Cô ta sẽ làm hại ông mất!”
Một loạt tiếng phản đối vang lên.
Nhưng Kiều lão gia giơ tay ra hiệu tất cả im lặng:
“Không sao, ta sống từng này tuổi cũng đủ rồi! Ta dùng mạng này để thử, xem con nhóc nhà họ Cố có bắt ra được thứ gì không!”
Mặc Thiên: “…”
Lần này cô thật sự không biết đáp lại ra sao.
Vì khi cô còn đang yếu, vừa rút lại pháp trận,
Kiều Kỳ Duệ đã ra tay phong ấn đạo pháp của cô.
Khi nào hồi phục lại, đến cô cũng không rõ.
Kiều lão biết cô đang không thể dùng pháp, nên mới cố tình nói thế.
Mặc Thiên nhìn ông chằm chằm, lạnh lùng im lặng.
Cụ Sở lại hỏi:
“Thiên Thiên, cháu cần chuẩn bị gì không? Ông Kiều đồng ý cho cháu làm pháp rồi.”
Mặc Thiên hơi cúi đầu.
Chậm rãi vuốt ve bộ lông của Tiểu Hắc từ đầu đến đuôi.
Một lúc lâu sau, cô mới lạnh nhạt liếc Giang lão một cái, ném lại một câu:
“Đừng đắc ý quá sớm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ép linh hồn ông ra ngoài. Dù ông định làm chuyện gì xấu, cũng không thành được.”
Lời vừa dứt.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng giễu cợt.
“Chỉ biết mạnh miệng! Ông tôi đã đứng đây cho cô bắt yêu bắt quỷ, cô làm đi chứ!”
“Hóa ra chẳng có yêu quỷ nào, cô chỉ muốn hại ông nội, hại ông Kiều! Người phụ nữ này đúng là độc địa! Tôi giờ tin rồi, dân mạng nói cô trời sinh đã là kẻ ác, quả không sai!”
“Không bắt được quỷ, thì phải nói rõ lý do hôm đó đến nhà họ Kiều gây chuyện!”
Mọi người vây quanh Mặc Thiên, nhất quyết không buông tha.
Lúc này, ngay cả cụ Sở cũng không biết làm sao che chở cho cô.
Hay nói đúng hơn, ông cũng không chắc, liệu Mặc Thiên có thật sự có thù với nhà họ Kiều, cố tình làm hại người khác không…
Nhà họ Kiều muốn một lời giải thích.
Cố Hoằng Thâm đứng chắn trước mẹ và em gái, hai bên đang bế tắc, không tìm được hướng giải quyết.
Bỗng thấy Cố Bạch Dã từ thang máy chạy ra.
Nhưng vừa thấy đông người như vậy, cậu ta cũng ngớ người.
“Chuyện gì thế này? Thiên Thiên, em tỉnh rồi!” Cậu ngơ ngác hỏi.
Nhưng hỏi xong, liền hiểu tình hình.
Cố Bạch Dã lập tức xắn tay áo, chuẩn bị lăn xả,
“Mẹ, Thiên Thiên, anh cả! Nhà họ Kiều tới gây chuyện à!”