Những người gây rối vừa nhìn thấy Mặc Thiên thì đã hoảng hồn mất nửa vía.
Vừa rồi lại bị Cố Hoằng Thâm ra tay thật, nửa vía còn lại cũng bay mất luôn.
Cố Hoằng Thâm, người quản lý tài sản nhà họ Cố, cộng thêm danh tiếng “Đại ma vương” của em gái mình, hai anh em đứng cạnh nhau thôi cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đám người đến chỉ để châm dầu vào lửa chẳng còn dám nán lại, lập tức cụp đuôi bỏ chạy, vội vã theo mấy nhân viên cấp cứu dìu Nhị thẩm rời đi.
Cuối cùng ở lại chỉ còn những người có liên quan trực tiếp.
Lý do cô không ra tay với Nhị thẩm ban nãy là vì lão yêu hồn kia, lúc cô tha cho Sở Sở, đã ra tay với cô, phong bế pháp lực khiến cô hôn mê suốt mấy ngày nay.
Hôm nay cũng là nhờ Tô Như Lan bị thương, mùi m.á.u của người thân mới đánh thức được cô dậy.
Việc Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, đeo thêm túi bên người, là để cho Tiểu Hắc và Vũ Vệ đứng làm nền, đề phòng lão Kiều già lại giở trò.
Mặc Thiên và Kiều Kỳ Duệ nhìn nhau, trong mắt hai người đều có phòng bị.
Cả hai đều hiểu rõ đối phương không dễ đối phó.
Ánh mắt giao nhau, kiếm khí lạnh lẽo vô hình.
Bỗng dưng, người phụ nữ đứng cạnh ông Kiều lên tiếng:
“Ông à, mau báo cảnh sát bắt cô ta đi! Chính cô ta đã ra tay, tôi có thể làm nhân chứng! Tôi tận mắt thấy cô ta tấn công ông đấy, không thể để cô ta nhởn nhơ hại người nữa!”
Kiều Kỳ Duệ nắm chặt tay, đập gậy xuống đất đầy tức giận:
“Mặc Thiên, ông cho cháu một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần cháu cứu được chú Kiều, nói rõ ràng lý do vì sao làm vậy, ông sẽ bỏ qua mọi chuyện. Hai nhà vẫn là bạn bè như cũ, ông cũng không truy cứu chuyện phá tiệc sinh nhật nữa!”
Giọng điệu như thể ban ơn.
Mặc Thiên liếc nhìn Sở Sở:
“Nếu không có tôi, cô sớm đã bị lão già này hại c.h.ế.t rồi.”
Kiều Kỳ Duệ: “…” Con nhãi ranh c.h.ế.t tiệt!
Sở Sở cười khẩy, mở miệng mỉa mai:
“Mặt dày thật đấy! Tôi tận mắt thấy cô muốn g.i.ế.c ông Kiều, tôi cản cô lại thì cô định g.i.ế.c luôn tôi! Tôi thấy hết rồi!”
Mặc Thiên: “Mắt cô mù à.”
Sở Sở: “…”
Cô ta giận đến nỗi trợn mắt nhìn Mặc Thiên, ánh mắt căm thù đến mức chỉ thiếu điều muốn xé xác đối phương.
Chỉ cần nhạy cảm một chút là nhận ra ngay, Sở Sở hận Mặc Thiên đến tận xương tủy.
Không thèm nói thêm, Sở Sở móc điện thoại ra gọi cảnh sát:
“Tưởng phá được camera là thoát à? Tôi sẽ cho cô biết, pháp luật vẫn còn tồn tại!”
Camera nhà họ Kiều, chỗ nào không cần quay thì quay rõ mồn một, nhưng cứ đến lúc Mặc Thiên ra tay là y như rằng toàn vạch nhiễu hình.
Sở Sở vừa bấm gọi thì có người bước tới cắt ngang, dập máy rồi nói đỡ cho Mặc Thiên.
“Chị à, có gì nói từ từ, đừng vội báo cảnh sát! Đại sư Mặc Thiên từng cứu mạng em, là ân nhân của em đấy!”
Sở Dương dịu giọng nói với Sở Sở.
Dù gì cô ấy cũng vừa mới được tìm về sau 25 năm thất lạc, nhà họ Sở coi cô như bảo bối, cưng chiều hết mực.
Bình thường Sở Dương ngang ngược là thế, vậy mà giờ không dám nặng lời với chị gái lấy một câu.
Sở Sở hất tay Sở Dương ra:
“Ai gặp cô ta cũng đều xảy ra chuyện! Lần nào cũng vậy! Rất có thể chính vì cô ta ở đó, nên chuyện mới xảy ra!”
Sở Dương: “Không phải đâu… cái đó…”
Cậu ta không biết phải giải thích sao.
Đúng là cứ mỗi lần gặp Mặc Thiên là có chuyện, mà toàn là sau khi nghe lời cô ấy nói xong!
Lần ở buổi đấu giá, Mặc Thiên bảo cậu đừng đụng vào xá lợi, đụng là chết—kết quả đúng là có người c.h.ế.t thật.
Giờ câu đó còn bị lôi ra làm bằng chứng kết tội cô là kẻ gieo họa.
Chỉ có Kiều Hạc vẫn bình tĩnh như thường, khóe môi hơi cong, chẳng biết đang nghĩ gì.
Mặc Thiên nhìn ba người họ, đáp rất dứt khoát:
“Tôi không cứu được.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lời này khiến Giang Chi Vân và Kiều Ức Tâm cứng đờ, nắm chặt tay.
Giang Chi Vân run cả tay, cố kìm lại cơn giận, hạ giọng xuống:
“Tôi cầu xin cô cứu chồng tôi tỉnh lại. Bất cứ yêu cầu nào của cô, chỉ cần nhà họ Kiều làm được, tôi đều chấp nhận.”
Giang Chi Vân bao năm nay chưa từng hạ mình trước ai như vậy.
Nhưng vì mạng sống và sức khỏe của Kiều An Khang, bà có thể bỏ qua cả thể diện.
Tiếc là, Mặc Thiên chẳng nể mặt chút nào, lại lắc đầu:
“Cô cầu xin tôi, chẳng bằng đi cầu ông già nhà cô, hoặc cầu con đàn bà kia. Một trong hai người bọn họ có thể cứu được chú Kiều.”
Mặc Thiên chỉ vào Kiều Kỳ Duệ, rồi lại chỉ về phía Ngọc Trúc đang đứng trong góc.
Hai kẻ đầu sỏ gây chuyện.
Chuyện tà thuật hại Kiều An Khang, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến họ.
Lời này của cô như tạt thẳng vào mặt Kiều Kỳ Duệ.
Giang Chi Vân không còn kiên nhẫn nữa:
“Con nhãi này! Rõ ràng chính cô đến phá tiệc sinh nhật ông ấy, giờ còn định đổ vấy ngược lại! Cô tưởng ai cũng ngốc mà tin lời cô chắc?”
Giang Chi Vân bắt đầu nổi giận.
Kiều Hạc vội đặt tay lên vai mẹ, trấn an:
“Mẹ, mẹ đừng vội. Để con nói chuyện với Mặc Thiên.”
“Con nói cái gì! Sau này tránh xa con bé đó ra! Mẹ sợ một ngày nào đó, con cũng sẽ…”
Giang Chi Vân tức đến mức mắng cả Kiều Hạc.
Gần đây, bà lại rơi vào nỗi hoảng loạn.
Kiều An Khang từng hôn mê ba năm mới tỉnh, giờ lại nằm bất tỉnh lần nữa, bà sợ đến mất ăn mất ngủ.
Huống chi khi đó, cả Kiều Hạc cũng bị bệnh.
Hai cha con cùng ngã bệnh, suýt nữa hủy hoại cuộc đời bà!
Nào ngờ, lời bà vừa dứt, Mặc Thiên đã lạnh lùng đáp lại Kiều Hạc:
“Kiều nhị, anh sợ tôi bị lão Kiều già hại, cũng không cần phải gửi cho tôi cả đám tổ sư gia! Để bọn họ ở cùng nhau chỉ khiến tai họa chồng chất, chứ chẳng giữ được bình an gì đâu.”
Giang Chi Vân: “???”
Kiều Kỳ Duệ: “!!!”
Kiều Hạc: “……”
Đám tổ sư gia: Không thích nghe, nhưng phản bác không nổi…