Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 453: Tổ Sư Gia Hiển Linh, Cô Đơn Quá Rồi!



Cả nhóm ùa vào phòng bệnh, căn phòng chật chội bị người đông chen chúc đến rối tung rối mù.

Buổi tụ họp gia đình chuyển sang “canh giữ” Mặc Thiên trong phòng bệnh, khiến ai nấy đều khó chịu.

Mặc Thiên thì ngoan ngoãn nằm trên giường, da trắng mịn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người đang ốm.

Tô Như Lan ngồi bên giường, chống cằm nhìn chằm chằm:

“Thiên Thiên sao lạ thế nhỉ? Dù tam thúc nhà họ Kiều có không ra gì, nhưng ông nội Kiều, chú Kiều đối xử với con bé cũng không tệ, sao lại quậy banh tiệc sinh nhật ông nội Kiều chứ? Lẽ nào là hiểu lầm?”

Tô Như Lan từ khi nghe chuyện đến giờ vẫn không hiểu nổi.

Bình thường Mặc Thiên có bao giờ nói xấu ông nội Kiều đâu.

Cố Tinh Thần càng không hiểu.

Cậu ta ngồi trên ghế, ôm Tiểu Hắc mà vuốt ve, từ đuôi lên đầu, vuốt một hồi Tiểu Hắc xù hết cả lông.

Cậu vuốt, Tiểu Hắc liếm.

Một người một mèo, chiến đấu ngầm ngay giữa phòng.

Cố Bạch Dã thì trông như đang suy nghĩ dữ dội, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ý tưởng nào lóe lên.

Ba mẹ con, mỗi người một kiểu, cùng bàn tán về chuỗi sự việc kỳ lạ vừa rồi.

Trong khi đó, mười bảy bài vị tổ sư đặt trong phòng… bắt đầu rục rịch.

“Tổ sư gia, hay là mình ra tín hiệu nhắc nhở tụi nhỏ chút đi?”

“Tổ sư đời mười hai đã thành thần, không nên dính vào chuyện phàm trần.”

“Nhưng mà Thiên Thiên đang muốn tạc kim thân cho tụi mình, xây dựng lại đạo quán đó! Một mình con bé cố gắng, mà cả nhà nó toàn kéo chân, vậy bao giờ đạo quán mới hưng thịnh đây?”

“…Ừm… thôi được rồi, nhắc nhẹ một chút vậy.”

Ngay lập tức, mười bảy bài vị bắt đầu va chạm, rung lắc, loạn cả lên trên chiếc bàn nhỏ.

Ba mẹ con nghe thấy tiếng động, giật nảy mình.

Cùng nhau nhìn chằm chằm vào bàn thờ.

“Gì thế? Mẹ ơi, là tổ sư gia của Thiên Thiên hiển linh à?”

“Trời đất, ma tu luyện thành tinh rồi hả?!”

Tổ sư đời mười bảy: “…”, làm thần tiên rồi vẫn bị chửi, cay!

Không đợi các vị tổ sư phản ứng, Tô Như Lan đã phang ngay cái tát lên đầu Cố Tinh Thần:

“Thằng ranh, đó là tổ sư gia hiển linh! Con nói cái gì vậy hả, mau lại đây quỳ lạy tổ sư gia!”

Nói xong, bà lôi cậu con út quỳ xuống, dập đầu “cốp cốp” ba cái thật vang.

Dập xong, Tô Như Lan đá cậu con đi chỗ khác, rồi tự mình quỳ xuống.

Rút ba cây nhang, cắm vào lư hương trước mặt, chắp tay kính cẩn:

“Chư vị tổ sư đạo quán, Thiên Thiên nhà con được chư vị phù hộ suốt bao năm, cả nhà con vô cùng cảm kích!”

“Tổ sư gia hiển linh, hôm nay con xin hỏi: Thiên Thiên có gặp nguy hiểm không? Khi nào thì tỉnh lại?”

Vừa dứt lời, mười bảy bài vị mỗi cái lắc một kiểu: cái nhún nhảy, cái lắc trái, cái gật gù, trông rối như canh hẹ.

Tô Như Lan nhìn đống đó mà mờ mịt.

Quay đầu nhìn hai thằng con, tụi nó cũng mặt đần ra, lắc đầu bó tay.

Bà lại hỏi lần nữa, giọng có phần lo lắng hơn:

“Tổ sư gia, là sao vậy? Con dốt nát quá, thật sự không hiểu nổi mấy tín hiệu này…”

Vừa dứt lời, trên trời các vị tổ sư cãi nhau loạn xạ:

“Đệ tử ta, để ta nói!”

“Ngươi là đệ tử ta! Còn nói gì nữa!”

“Các ngươi đều là hậu bối của ta! Lùi hết cho ta!”

Trên trời thì ầm ĩ, dưới đất thì “bùm bùm” rung bàn.

Ba mẹ con thấy cảnh đó mà lạnh cả sống lưng.

Tô Như Lan xụ vai:

“Ý là… ngay cả tổ sư gia cũng không biết Thiên Thiên có tỉnh lại không sao? Có mâu thuẫn à?”— “Có lẽ là bất đồng về thời gian tỉnh lại thôi! Nhưng chắc chắn con bé sẽ tỉnh! Mẹ yên tâm, Thiên Thiên phúc lớn mạng lớn, không sao đâu!”

“Đúng vậy, mà tổ sư lớn tuổi rồi, mắt kém, nói năng có thể cũng lệch chút thôi mà.”

Tổ sư đời mười bảy: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe vậy thì nhảy dựng, như bị dẫm lên than hồng, cả bài vị cứ chao đảo không đứng vững nổi.

Tô Như Lan chẳng hỏi được gì thêm, mà lòng lại càng rối bời.

Căng thẳng đến mức sắp khóc.

Đám tổ sư trên trời thì áy náy lắm.

“Đã nói rồi, để một người báo mộng là được, giờ dọa mẹ con bé sợ c.h.ế.t khiếp rồi!”

“Lần này để tổ sư đời mười bảy đi. Cậu còn trẻ, dễ đồng cảm với tụi nhỏ hơn.”

“Cố lên nha Tiểu Sài! Tương lai đạo quán trông cậy vào đệ đó!”

Lúc này, các bài vị dừng hết.

Tô Như Lan lại cung kính dập đầu ba cái nữa:

“Tổ sư gia, con chỉ xin hỏi thêm một câu cuối: Thiên Thiên có sao không? Con bé có tỉnh lại khỏe mạnh không?”

Lần này, không có bài vị nào lung tung nhảy múa.

Chỉ có bài vị nhỏ ở góc – “Sài Chân Nhân” – nhẹ nhàng nghiêng về phía trước.

Tô Như Lan mừng rỡ nhìn bài vị đó gật đầu, lại vái thêm ba cái:

“Cảm ơn tổ sư gia! Đợi Thiên Thiên tỉnh dậy, con nhất định đốt nhiều nhang hơn nữa cho các ngài!”

Bà không dám hỏi thêm.

Chỉ cắm hương vào lư hương rồi quay lại chỗ ngồi, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

“May mà Thiên Thiên bình an. Con bé mê man thế này, mà không rõ nguyên nhân gì, thiệt làm người ta lo lắng c.h.ế.t được.”

“Ừ, chỉ là không biết lúc nào mới tỉnh lại thôi.”

Cố Bạch Dã cũng phụ họa, hai mẹ con ngồi cạnh giường Mặc Thiên, vừa trông con bé vừa tán gẫu chuyện khác.

Lúc này, Cố Tinh Thần vẫn đang ôm mèo, tình cờ lướt thấy một tin nóng:

[Tiểu thư Cố gia bị ác linh nhập xác, hại người thân bạn bè hàng loạt]

Cậu ta nhìn nội dung, sắc mặt ngày càng khó coi.

Nhưng đọc kỹ lại… lại thấy, sao mà… cũng có lý?

Bởi mấy người xảy ra chuyện đều là sau khi nói chuyện với Mặc Thiên không lâu.

Như thể… bị ám lời vậy.

Cố Tinh Thần nhìn một lúc, đột nhiên nói với mẹ và anh trai:

“Này, có khi nào Thiên Thiên bị ác linh nhập xác thật nên mới ra tay với ông nội và chú Kiều không?”

“Bốp!”

Vừa dứt câu, bài vị “Sài Chân Nhân” ngửa ra sau lăn đùng.

Cả ba người trong phòng bệnh giật nảy, bật dậy.

Nhìn bài vị đó trân trân, không ai thốt nổi lời.

Một lúc sau, Tô Như Lan mới nghẹn ra ba chữ:

“Không thể nào…”

Lúc này, cả đống bài vị lại loạn cào cào, đánh nhau loạn xạ.

Bài vị của Sài Chân Nhân bị vết nứt cũ bung ra lần nữa.

Cậu bị đám tổ sư đuổi đánh, vừa chạy vừa gào:

“Không phải đâu! Là thằng nhóc đó nói ngu quá làm tôi tức chứ bộ!”

“Sao mày dám nói Thiên Thiên bị ác linh nhập xác hả?!”

“Não nó bị lừa đá à? Hay bị thủy triều cuốn? Hay heo gặm mất rồi?!”

Dù cậu ta có giải thích thế nào, cũng không tránh khỏi màn “tổng tẩn hội đồng”.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đợi trận đòn xong xuôi, mười sáu bài vị còn lại lảo đảo ra hiệu cho ba mẹ con trong phòng.

Nhưng càng nhìn càng thấy rợn.

Bởi sắc mặt bài vị từ đỏ chuyển xanh, trắng sang xám, chẳng cái nào bình thường lại được nữa…

Mấy vị tổ sư: “Mệt rã rời… nghỉ nhảy disco chút…”

Cuối cùng, cả đám trộm liếc nhìn Mặc Thiên một cái, rồi nhanh như chớp chuồn hết.

Sài Chân Nhân: “Đồ đệ à, hẹn gặp lại sang năm nhé…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com