Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 452: Mặc Thiên bị đánh thức



Đòn công kích phép thuật mà nhà họ Cố và Kiều Hạc lo sợ mãi chẳng thấy xuất hiện.

Thế nhưng, đòn công kích vật lý từ các gia tộc lớn thì đến sớm vô cùng.

Những ngày gần đây, trên mạng rộ lên làn sóng chỉ trích Mặc Thiên, khiến nhiều người vốn không định tham gia cũng hùa theo.

Các gia đình có người đang nằm viện lần này cũng không ngoại lệ, trực tiếp kéo nhau đến tận phòng bệnh của Mặc Thiên để làm ầm lên.

Mặc Thiên vẫn chưa tỉnh lại, cứ nằm yên trong giấc ngủ mê man, mặc cho tiếng la hét bên ngoài chói tai đến mức nào cũng không khiến cô tỉnh lại.

Nhà họ Kiều là người xông lên đầu tiên, lập tức chất vấn Tô Như Lan:

“Cố phu nhân, con gái bà gây ra chuyện lớn như vậy, các người tính im lặng mãi sao? Cô ta là có thù riêng với ai, hay là đang điên lên tấn công loạn xạ vậy?”

“Trên mạng bùng nổ đủ thứ chuyện, nhà các người không ai ra mặt giải thích. Lúc trước hại mấy người bình thường đã là quá đáng, giờ ngay cả lão gia nhà họ Kiều và nhà họ Sở cũng bị vạ lây, các người tưởng không ai tìm được bằng chứng thì muốn làm gì làm chắc?”

“Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng yên chuyện! Cái vòng giao du ở thủ đô có lớn bao nhiêu chăng nữa, cũng chưa từng thấy ai dám đạp lên đầu mấy nhà lớn mà đi như cô ta!”

“Anh Kiều nhà tôi còn đang hôn mê bất tỉnh, đừng để con gái bà giả c.h.ế.t ở đó! Mau tỉnh dậy, cứu người đi chứ!”

Cả hành lang tầng bảy của bệnh viện bị chen kín người.

Bảo vệ nhà họ Cố không dám động tay, chỉ cố sức chắn đám người đang định xông vào phòng bệnh.

Bác sĩ y tá thì rón rén đứng nép bên ngoài xem náo nhiệt.

“Thì ra những gì trên mạng nói là thật! Thất tiểu thư nhà họ Cố lại dính dáng đến từng đó chuyện! Trước giờ còn tưởng cô ta chỉ như đụng phải bông gòn, ai ngờ lần này là đụng phải tấm thép rồi!”

“Cô ta rốt cuộc là thứ gì vậy? Cảm giác tà khí không bình thường, liếc mắt một cái cũng đủ làm người ta mất mạng ấy chứ!”

“Chuẩn luôn! Mấy nhà lớn phải liên thủ lại mới dám gây chuyện, chứ ai dám một mình đụng đến cô ta, chỉ cần cô ta muốn, không khéo mạng cũng không giữ nổi!”

Các y tá thì thầm bàn tán.

Phía nhà báo đi cùng Trần Kiến Nghiệp cũng không chịu thua, truyền hình trực tiếp cảnh các gia tộc lớn đang đấu khẩu dữ dội, khí thế y như sáu phái bao vây Quang Minh Đỉnh vậy.

Lúc này trong phòng chỉ có Tô Như Lan và Cố Hoằng Thâm.

Cố Hoằng Thâm đứng chặn ngay cửa, ánh mắt lạnh tanh, sát khí lẫm liệt, cứ như chỉ cần ai dám bước thêm một bước là bị chặt gãy chân tại chỗ.

Anh quét mắt nhìn từng người đang ầm ĩ trước mặt, nhướng mày hỏi:

“Các người muốn đối đầu với nhà họ Cố à?”

Nhà họ Kiều bình thường đã thích cà khịa người nhà, huống chi là với người ngoài.

“Là Thất tiểu thư nhà anh ra tay trước đấy nhé! Các người cũng đừng quá đáng! Để chúng tôi gặp Mặc Thiên đi, ngủ mê hay giả vờ phải để chúng tôi nhìn tận mắt mới biết! Nhỡ cô ta đang tỉnh, thì tất cả mọi người trong bệnh viện này đều gặp nguy hiểm!”

Cố Hoằng Thâm cười lạnh:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Chuyện hôm đó đến giờ vẫn chưa rõ ràng. Bây giờ chỉ có chú Kiều và em tôi đang hôn mê, tôi ngược lại còn nghi ngờ có người ra tay hại em tôi nữa kia!”

“Hại nổi em anh á? Cô ta có bản lĩnh cỡ nào chứ! Giết người còn không thấy m.á.u cơ mà!”

“Thế mà anh vẫn còn cái mồm la lối được đấy.”

“Anh, anh… nhà họ Cố các người chẳng ra gì cả!”

Mấy người nhà họ Kiều bị Cố Hoằng Thâm mắng đến đỏ mặt.

Hai bên tuy đấu khẩu kịch liệt, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, chưa ai động tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Như Lan nhìn đám bạn cũ trước kia từng gọi Mặc Thiên là “đại sư” một cách cung kính, giờ lại quay ra chỉ trích cô, lòng bà đau nhói vì thương con.

Không ai trong bệnh viện dám ra mặt ngăn cản, vì chẳng ai trong đám người gây sự này là người họ dám đắc tội.

Thật ra, Sở Hằng Phú và Sở Dương vốn chẳng định đến gây chuyện, mà là bị ép buộc kéo tới.

Đám người còn lại cứ liên tục yêu cầu nhà họ Cố phải đưa ra lời giải thích.

Tô Như Lan bước ra, cố gắng giải thích:

“Các vị nghe tôi nói đã. Con gái tôi đúng là mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh lại. Đợi nó tỉnh, tôi nhất định sẽ hỏi rõ mọi chuyện, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ thêm một chút.”

“Chờ nó tỉnh rồi thì có ai chịu trách nhiệm chắc! Bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra xem nó có thật sự hôn mê không! Nếu đúng là hôn mê, thì phải trói lại, tuyệt đối không được để cô ta tự do!”

“Đúng đấy! Không được thả rông cô ta nữa!”

“Trói lại! Không thì giao cho cảnh sát! Cô ta mà còn nằm đây, chính là tai họa!”

Tiếng chửi bới trong đám đông vang lên không dứt.

Tô Như Lan còn đang cố giải thích.

Thì chẳng biết ai trong đám đông ném thẳng một vật về phía bà.

Vật đó bay cực nhanh, khoảng cách lại gần, còn nhanh hơn cả chớp mắt, nhắm thẳng vào trán Tô Như Lan.

Cố Hoằng Thâm đã phản ứng nhanh đến mức có thể gọi là phản xạ chiến đấu, vừa thấy có bóng đen lướt qua là lao người chắn. Nhưng vẫn không kịp.

Một chai thuốc bằng thủy tinh trong suốt choang một tiếng, đập trúng trán Tô Như Lan, vỡ tan tành.

Trán bà lập tức bị rạch mấy đường, m.á.u chảy ròng ròng.

Cố Hoằng Thâm lập tức nổi trận lôi đình.

Kéo mạnh mẹ về phía sau, rồi không nói không rằng lao vào đám đông trước mặt.

Không quan tâm ai ném chai, cũng chẳng cần biết người đó là vãn bối hay trưởng bối, dù sao thì hôm nay ai khiến mẹ anh bị thương, thì người đó không xong với anh.

Tiếng hét hoảng vang khắp hành lang.

Cú đ.ấ.m của Cố Hoằng Thâm chẳng nhẹ nhàng gì, có lực có gió, bị trúng thì nhẹ thì sưng tấy, nặng thì gãy xương.

Người của các gia tộc lớn lập tức lùi lại.

Đám vệ sĩ ào ra bảo vệ chủ nhân.

Cố Hoằng Thâm chẳng mấy chốc hạ gục mấy tên.

Nhưng dù sao anh cũng không thể một mình đấu lại cả đám.

Hôm nay có bốn gia tộc đến, mỗi nhà mang theo cả đội vệ sĩ.

Bảo vệ nhà họ Cố cũng bị giữ chân.

Tô Như Lan m.á.u trên mặt nhỏ xuống theo gò má trắng bệch, bà chạy vào phòng lấy mấy tờ khăn giấy lau.

Tô Như Lan vừa bị thương, mặt Cố Hoằng Thâm liền đen như than, cả người như vừa bước ra từ chiến trường, khí thế như có thể quật ngã cả đội đặc nhiệm.

Đám người phía sau cuối cùng cũng chịu im lặng.

Lúc này, có người hiểu chuyện đứng ra đề nghị:

“Nếu đã không cho chúng tôi gặp người, vậy thì hỏi thử ý kiến của mấy vị đại sư xem thế nào!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com