Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 451: Tiểu tổ tông nhà cậu, Diêm Vương cũng không dám thu à?



Ba nhà quyền quý, bốn người bị thương.

Tất cả đều nằm viện cùng một chỗ.

Khung cảnh đó khiến người ta vừa nhìn đã rợn cả da gà, viện trưởng cũng vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên, suốt ngày thở dài sầu não.

May mà đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người tỉnh lại.

Lão gia nhà họ Kiều - Kiều Kỳ Duệ tỉnh lại trong cơn mê.

Khoảnh khắc ấy như thể thổi lại sinh khí cho cả bệnh viện.

Kiều Kỳ Duệ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng còn rất yếu, nhưng lời lẽ đã rõ ràng, tinh thần cũng tỉnh táo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Kiều Hạc và Giang Chi Vân nghe tin lão gia tỉnh, lập tức vào phòng bệnh thăm nom.

Vừa thấy hai mẹ con họ, Kiều Kỳ Duệ đã hỏi ngay:

“An Khang tỉnh chưa? Sở Sở có bị thương không?”

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, chỉ khẽ lắc đầu:

“Vẫn chưa, ông nội đừng lo, họ sẽ sớm tỉnh thôi.”

Kiều Kỳ Duệ hít sâu một hơi, mất tinh thần khoát tay:

“A Hạc, con đừng tưởng ông không biết gì cả!”

“Mấy lời đồn trên mạng, ông đều nghe rồi! Trước kia ông không tin, ai mà ngờ, con bé đó… đúng là điên thật!”

Vừa nhắc đến Mặc Thiên, ông còn run rẩy cả tay chân vì ám ảnh.

Giang Chi Vân mắt đỏ hoe.

Bóng ma ba năm hôn mê trước đó của Kiều An Khang vẫn chưa tan, giờ lại tái diễn.

Hai mẹ con không dám kể thêm với ông, sợ ông tức giận.

Họ chỉ thăm một lát rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đi đến chỗ vắng người, Giang Chi Vân lập tức mắng con trai một trận.

Kiều Hạc ngoan ngoãn nghe mắng, không cãi lời.

Sau khi mắng xong, bà còn trừng mắt lườm anh một cái, hiểu rõ tính con trai mình không phải loại dễ quản.

Bà nói thì cứ nói, còn thằng con thì làm gì lại là chuyện khác.

Giang Chi Vân đ.â.m một cái vào vai anh, lạnh lùng cảnh cáo:

“Chưa điều tra rõ ràng, con không được gặp Mặc Thiên! Phải giữ khoảng cách, nghe rõ chưa?”

Kiều Hạc mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

“Nơi này khác xưa rồi, anh nên tự lo cho mình, cẩn thận tính mạng.”

“Ông và bà nội Kiều không có duyên phu thê.”

“Nơi này là đất phong thủy, nhưng căn nhà là âm trạch.”

Từng lời từng chữ của Mặc Thiên, dường như đều đã ứng nghiệm.

Với đầu óc của cô ấy, chẳng lẽ ngay từ mấy tháng trước đã bắt đầu bày cục cho mọi chuyện sau này?

Kiều Hạc nhớ lại từng chuyện xảy ra gần đây, lông mày nhíu chặt, rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau.

Lâu đến mức chân anh tê dại.

Diệp Phi bất ngờ chạy từ cuối hành lang đến.

Vượt qua một hàng dài vệ sĩ, anh ta lao thẳng đến Kiều Hạc, ghé sát tai nói nhỏ:

“Thiếu gia, cô Mặc sau khi rời khỏi đồn cảnh sát cũng đột nhiên hôn mê.”

“Hôn mê luôn?”

Kiều Hạc lặp lại, bóp sống mũi đầy khó xử.

Một lúc sau, anh nhanh chóng phân phó:

“Bây giờ cậu về nhà, đem Tiểu Hắc cô cô và 17 bài vị sư tổ Mặc Thiên đến bệnh viện.”

“Bằng mọi giá phải thắp hương trong phòng bệnh của cô ấy.”

“Còn nữa, gọi La Dương đến, không được rời khỏi phòng bệnh nửa bước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, anh lấy ra lá bùa hộ thân Mặc Thiên từng đưa, dặn:

“Cái này cũng để bên cạnh cô ấy.”

Lúc này Kiều Hạc đã không còn biết cách nào bảo vệ Mặc Thiên nữa, chỉ có thể gom hết mọi biện pháp có thể nghĩ ra.

Diệp Phi ghi nhớ từng lời, nhưng vẫn không lập tức rời đi.

Anh ta do dự một hồi rồi hỏi:

“Thiếu gia, cậu không nghi ngờ cô Mặc sao?”

Kiều Hạc không trả lời, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:

“Đi mau.”

Những gì Kiều Hạc nghĩ đến, nhà họ Cố cũng nghĩ đến.

Thuê cả vạn vệ sĩ, có khi không bằng thỉnh một vị cao nhân…

Vì vậy, cả đội điều tra đặc biệt, ai có thể rời văn phòng là mang hết đến bệnh viện, kể cả tội phạm cũng không tha.

Chỉ thấy La Dương, Vu Tôn, Lục Liễu ngồi thành hàng ngang, ba anh em nhà họ Cố đứng đối diện, cũng thành hàng.

Trông y hệt một phiên xử trong phim hình sự.

Cố Thiếu Đình lần thứ N hỏi La Dương:

“La đội, Mặc Thiên thật sự không bị dính chiêu gì à? Sao vẫn chưa tỉnh?”

La Dương thở dài thườn thượt:

“Cố đội, tôi nói đến mấy chục lần rồi…”

“Anh nói là ‘có lẽ không dính chiêu’.” Cố Thiếu Đình nhấn mạnh.

La Dương há miệng, cạn lời:

“Thì anh có hỏi lại mấy lần nữa tôi cũng chỉ có câu đấy! Theo khả năng của tôi thì chỉ thấy là cô ấy bị tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, nhưng không loại trừ có điều gì đó tôi không nhìn ra được.”

Lời La Dương nói vẫn rất cẩn trọng.

Thế giới này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Ngay cả Mặc Thiên tài giỏi vậy mà còn gặp cao thủ không đỡ nổi.

Nói gì đến anh – một cảnh sát bình thường.

Nói đến đây, ánh mắt của ba anh em nhà họ Cố lạnh băng, phóng sang.

Lúc này chỉ có ba người – anh cả, anh hai và anh năm, ông cụ Cố đang trấn giữ phía sau.

Nhưng ba người đàn ông cao lớn ấy đứng một chỗ thôi cũng đã tạo ra áp lực như có ba mươi người.

Họ đứng trước mặt La Dương, gần như che hết đèn trần, cảm giác đè nén đến ngạt thở.

La Dương co rụt cổ, liếc trái liếc phải, nhìn hai người bên cạnh – một ông già, một ông già… rỡ.

“Ê, hai người thấy sao?”

Lục Liễu khoanh tay, mặt đầy bất mãn:

“Tôi thấy cô ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi— Ọe—”

Anh ta còn chưa nói hết câu, bùa xác thối trên người lại phản ứng.

Anh ta lập tức nôn khan, sửa lời:

“Tôi thấy đại sư Mặc Thiên sống lâu trăm tuổi!”

Cũng lạ thật.

Vừa đổi lời, mùi xác thối kia liền nhạt đi.

Lục Liễu nhìn cô gái nằm bất động trên giường, tức đến vỗ n.g.ự.c liên tục:

“Con nhãi này, làm ma cũng không để người khác yên!”

Ba anh em nhà họ Cố dĩ nhiên nhìn ra sự chống chế trong lời nói của anh ta.

Chuyển ánh mắt sang lão Vu Tôn.

Vu Tôn chậm rãi vuốt râu, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững nhìn Mặc Thiên nằm trên giường, nhàn nhạt nói một câu:

“Căng thẳng gì chứ, tiểu tổ tông nhà mấy cậu, Diêm Vương cũng không dám thu đâu.”

Ba anh em nhà họ Cố: “…”

Nghe có vẻ tào lao thật đấy, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn hẳn…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com