Gương mặt bà lập tức vặn vẹo, giận đến mức chỉ thiếu điều chửi thề ra thôi.
Bà nghiến răng ken két: “Cháu có biết sáng nay nhà họ Cố mất bao nhiêu tiền không! Hơn một ngàn tỷ đấy! Cháu có khái niệm không hả!”
Dĩ nhiên là Mặc Thiên không có khái niệm.
Nếu nói với cô là số tiền đó có thể xây cả ngàn ngôi đạo quán, chắc cô còn dễ hiểu hơn.
Nhưng hiển nhiên là Cố lão phu nhân không thể nào hiểu được kiểu logic đó.
Bà vừa dứt lời, “đội quân tiếp viện” phía sau cũng kéo đến.
Chỉ thấy đám chú bác anh em họ khác của nhà họ Cố kéo áo khoác, đeo kính râm bóng loáng, điếu thuốc ngậm miệng, khí thế hung hăng tiến về phía Mặc Thiên.
Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình lập tức kéo cô lui ra sau.
Hai người đàn ông cao lớn đứng chắn trước, hoàn toàn che khuất Mặc Thiên, chẳng thấy đâu cái bóng.
Cố Hoằng Thâm mặt vẫn tỉnh bơ, dù là đối với bề trên cũng giữ thái độ khá lễ độ:
“Các chú có chuyện thì về nhà nói. Hơn nữa bên công an cũng đã xác minh chuyện này không liên quan đến Mặc Thiên, sao lại đổ hết lên đầu con bé?”
Một ông chú nổi đóa:
“Cố Hoằng Thâm, anh là người nắm quyền ở tập đoàn, quản cả công ty lớn như thế, xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này, chúng tôi còn chưa tính sổ với anh, anh lại còn bênh vực con bé!”
“Chuyện này vốn không thuộc thẩm quyền công an. Em gái anh có quỷ khí hay không trong lòng anh tự hiểu chứ? Giao Mặc Thiên ra đây, chúng tôi cũng không làm gì, chỉ tìm đại sư xem giúp một quẻ thôi!”
“Anh đừng cứ khăng khăng che chở em gái nữa, ai cũng nói có vấn đề, chỉ mỗi nhà anh nói không sao, chẳng lẽ không tự soi lại bản thân có vấn đề à?”
Một đám người lớn, chẳng ai nể mặt tổng giám đốc Cố Thị lấy một chút.
Dù sao thì cổ đông cũng có quyền bãi miễn chức vụ, cái ghế đó không phải anh ngồi mãi được.
Trước giờ cả nhà đồng lòng ủng hộ Cố Hoằng Thâm, vì anh giỏi kiếm tiền, cả nhà tìm không ra ai có đầu óc kinh doanh như anh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Có một “tai họa ngầm” như Mặc Thiên bên cạnh, có giỏi kiếm bao nhiêu tiền cũng bị cô làm thâm hụt hết.
Từ đời ông nội Cố Chấn Hồng, nhà họ Cố đã đông con cháu.
Lúc này, trước mặt Cố Hoằng Thâm đứng sừng sững cả chục ông chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng anh chẳng có tí gì gọi là sợ hãi.
Anh nhẹ nhàng xắn tay áo vest, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Các chú muốn tìm đại sư thì cứ đi, nhưng ông ta nói gì thì nói, nhà tôi cũng không giao Mặc Thiên ra. Hôm nay, tôi cũng không để bất cứ ai đưa em ấy đi đâu cả.”
Lập trường rõ ràng.
Cả đám họ hàng nhà họ Cố tức đến mức chống nạnh trợn mắt.
Một bên không chịu giao người, một bên không chịu buông tha, cứ thế giằng co.
Trong khi đó, Mặc Thiên – người đứng sau lưng hai anh trai – cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ló đầu ra, ngước nhìn Cố Hoằng Thâm:
“Hôm nay nhà họ Cố mất nhiều tiền lắm hả?”
Cố Hoằng Thâm chưa đoán được ý đồ của cô, nhưng phản ứng đầu tiên chính là — cô mở miệng là không có gì tốt cả…
Anh lập tức đưa tay đè đầu cô xuống, ra hiệu:
“Đừng nói gì hết, ngoan ngoãn đứng yên phía sau.”
Nhưng đôi mắt Mặc Thiên long lanh, cô lại chui ra tiếp:
“Vậy mai còn mất tiền không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, trên mặt cô còn hiện lên vẻ… vui vẻ kỳ lạ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đám họ hàng vừa nghe, suýt thì tức chết:
“Con nhóc này! Nhà họ Cố mất tiền mày vui lắm à! Mày có biết bao giờ mới kiếm lại được số đó không!”
Họ dĩ nhiên không hiểu tại sao Mặc Thiên lại cười.
Nhưng cô thì hiểu.
Nhà họ Cố càng mất tiền, càng không nhanh sụp đổ.
Cô sẽ có thêm thời gian để bảo vệ vận mệnh cho cái nhà này.
Mặc Thiên nhìn lướt qua đám gọi là “trưởng bối”, chẳng buồn giải thích với mấy kẻ ngu ngốc.
Cô quay người, tay trái kéo Cố Hoằng Thâm, tay phải kéo Cố Thiếu Đình, đi thẳng về phía bãi đậu xe.
“Đi thôi, mình về nhà.”
Thái độ coi trời bằng vung đó khiến cho mấy ông chú từ số Hai đến số Tám tức đỏ mặt.
Vài người định nhào tới giữ Mặc Thiên lại:
“Đứng lại! Hôm nay phải nói cho rõ ràng!”
Nhưng còn chưa kịp chạm vào người cô.
Mặc Thiên đã dừng bước.
Cô quay đầu lại, cười gian một cái:
“Tôi là loại gieo họa đấy, các người chắc chắn muốn chạm vào tôi sao?”
Mọi người: “……”
Cả đám họ hàng nhà họ Cố đồng loạt khựng tay.
Trước kia, ai nói chuyện không đúng với Mặc Thiên thì chỉ gặp rắc rối nhỏ.
Nhưng gần đây, đụng đến cô thì xui đến mức… mất mạng luôn cơ mà.
Ai dám nữa chứ!
Mấy người giàu nứt đố đổ vách nhà họ Cố lúc nãy còn hùng hổ.
Giờ tay vẫn giơ giữa không trung, mà không ai dám nhúc nhích.
Chỉ là…
Lần này Mặc Thiên cũng không nhúc nhích nữa.
Giống như đồ chơi hết pin, cô đột nhiên đứng đờ tại chỗ mấy giây, rồi từ từ… ngã thẳng về phía sau.