Bởi vì hồn phách của cô ta đang nằm trong tay của Kiều Kỳ Duệ.
Mặc Thiên cũng đã kiệt sức, không thể làm gì để cứu lại hồn phách của cô gái kia.
Cô nhớ lại…
Lúc bảo ông nội Sở đi tìm cháu gái, nàng đã gieo một quẻ.
Quẻ tượng: Hạ hạ ký – đại hung.
Không ngoài dự đoán, nàng gặp được cô gái này thì đúng là… đại họa!
Sở Hằng Phú và Sở Dương, một trái một phải dìu đỡ Sở Sở.
Gọi tên cô không ngừng, đầy căng thẳng và lo lắng.
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn Sở Dương.
Giọng cô mang theo chút âm trầm, “Hai người tìm được cô ta từ bao giờ?”
Sở Dương ngập ngừng mấy giây.
Nhìn quanh một lượt.
Hết nhìn chị gái đang hôn mê, lại nhìn vị đại sư mà mình vẫn tin tưởng.
Trên mặt hiện lên nét do dự, khó xử rõ ràng.
Hắn há miệng, cuối cùng vẫn trả lời Mặc Thiên:
“Bọn tôi tìm được chị ấy từ mồng sáu Tết. Nhưng đại sư nói không được để chị xuất hiện trước mặt người, nên bọn em cũng không dám nói với cô.”
Mặc Thiên: “…Vậy thì đừng để tôi thấy thật chứ!”
Cô muốn hộc m.á.u tại chỗ luôn rồi!
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, bắt đầu quan sát kỹ người phụ nữ tên là Sở Sở kia.
Thì ra, mệnh cách người này quá cứng, không chỉ khắc cô, mà còn xung khắc cả với nhà họ Cố…
Thời điểm nhà họ Cố đang vượng, gặp cô ta là xui rủi.
Huống chi giờ nhà họ Cố đang trên đà suy thoái…
Mặc Thiên khẽ thở dài.
Bờ vai nhỏ bé khẽ sụp xuống.
Mệnh a…
Đây chính là mệnh số…
Nhân viên cấp cứu cuối cùng cũng chen vào được.
Từng người bị thương đều được khiêng đi.
Khi Kiều Kỳ Duệ ngồi xe lăn được đẩy đi,
Hắn liếc mắt khinh miệt nhìn Mặc Thiên một cái.
Tay hắn sờ lên miếng ngọc thạch màu xanh đậm đeo ở cổ, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.
Mặc Thiên hiểu rất rõ —
Bên trong đó là hồn phách của Sở Sở.
Kiều Kỳ Duệ đang cảnh cáo cô: Muốn mạng cô ta không?
Mặc Thiên giận đến dậm chân.
Rõ ràng là khắc tinh, vậy mà cô còn phải liều mạng bảo vệ!
Nhận thức này đủ để khiến cô muốn đập đầu vào tường rồi.
Sở Sở cũng được đưa đi.
Sở Hằng Phú và Sở Dương không còn thời gian nói thêm với Mặc Thiên.
Chủ yếu là… cũng không biết có nên trách việc Sở Sở bị thương lên đầu cô không.
Hai ông cháu chỉ đành đi theo đến bệnh viện.
Mọi chuyện còn lại, giao cho cảnh sát…
Đội cứu thương rời đi, tiếng còi hú dần khuất xa.
Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng n.g.ự.c lại đau hơn.
Dù vậy, cô vẫn không thể rời đi.
Người nhà họ Kiều vây chặt lấy nàng.
Tư thế như thể sắp liều mạng.
“Cô đừng hòng rời đi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi! Có gì, để cô nói với cảnh sát!”
“Xem lần này ai dám bao che cô, để cô tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Nhà họ Cố các người không chỉ có cô là giống sâu mọt, ai cũng không phải thứ tốt! Hai thằng nhóc kia cũng cùng lên đồn cảnh sát luôn!”
Nhà họ Kiều là gia tộc lớn như vậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Bao đời qua, chưa từng có ai dám giẫm lên thể diện của họ.
Vậy mà hôm nay —
Cụ ông nhà họ Kiều bị thương nặng, đại thiếu gia thì bất tỉnh nhân sự, còn khiến cả tiểu thư nhà họ Sở vừa tìm về bị thương!
Nhà họ Cố đúng là gan to bằng trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một phát đắc tội cả hai đại gia tộc!
Nhưng mặc cho họ chửi thế nào,
Mặc Thiên vẫn giữ nguyên sắc mặt.
Trừ việc hơi tái đi một chút, nàng không có lấy một chút hoảng loạn, tự trách hay lo sợ nào.
Cô hoàn toàn không để tâm đến những lời cáo buộc kia.
Tai trái nghe vào, tai phải lọt ra.
Cô liếc xéo đám người kia, thờ ơ mỉm cười:
“Ngốc, nhà mình c.h.ế.t kiểu gì còn chẳng biết.”
Cái gì gọi là đổ dầu vào lửa?
Chính là hành vi của Mặc Thiên hiện tại.
Người nhà họ Kiều không thèm giữ hình tượng nữa.
Chỉ muốn nhào đến xé nát miệng cô!
Tất nhiên, người nhà họ Cố cũng không phải loại dễ bị bắt nạt.
Hai bên lập tức xông vào nhau!
Lần này thật sự là đánh nhau luôn rồi!
Còn người vui nhất ở hiện trường?
Chính là đám phóng viên!
Từng người như ong chăm chỉ, chạy khắp nơi ghi hình.
Máy quay cực kỳ nhẹ tay, đưa đến đâu lia đến đó.
Trận đại kịch này, còn lâu mới hạ màn.
Bệnh viện tư nhân Kinh Hoa.
Nơi vốn là tụ điểm lui tới của giới hào môn thủ đô,
Hôm nay lại càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Ngay cả viện trưởng cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy:
Chủ tịch đời trước của nhà họ Kiều, chủ tịch hiện tại, cả đại tiểu thư nhà họ Sở, tất cả đều nhập viện!
Nhưng mà —
Không cứu được ai cả!
Toàn bộ bác sĩ trong viện bị gọi về gấp.
Hết hội chẩn này đến hội chẩn khác được tổ chức.
Nhưng nguyên nhân bệnh — không tìm ra!
Mọi xét nghiệm đều đã làm.
Nhưng chẳng ai tỉnh lại!
Viện trưởng căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa cũng ngất theo luôn!
Lúc này, mạng xã hội lại nổ tung lần nữa.
Dạo gần đây, đề tài “Tiểu thư thứ bảy nhà họ Cố là giống sâu mọt trời sinh” vốn đã hạ nhiệt.
Không ngờ, lần này cô ta lại chơi lớn!
Ngay tại tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Kiều, đập tiệc, ba người nhập viện!
“Tôi nói từ trước rồi, con bé thứ bảy này không bình thường, chẳng ai tin, giờ chuyện tới nước này rồi mà cảnh sát vẫn không điều tra nghiêm túc!”
“Không cần nói đâu, nhà họ Cố là loại người nào? Ai dám động vào họ thì khỏi sống trong ngành!”
“Có tiền là muốn làm gì cũng được sao?!”
“Chưa chắc đâu, lần này đối phương cũng có tiền, mà là hai nhà giàu!”
Dân mạng phẫn nộ, ai nấy đều đưa ra ý kiến.
Chỉ có một điểm chung:
Không một ai đứng về phía Mặc Thiên.
Sức nóng của vụ việc lên đến đỉnh điểm chưa từng có.
Dù đã hơn hai, ba giờ sáng, từ khóa liên quan vẫn lấp lánh ký hiệu 【爆】 – nóng hổi.
Câu chuyện ngày càng bị bẻ lái.
Từ việc “trong nhà có một đứa con gái hư”, biến thành “nhà họ Cố quan hệ mờ ám với quan chức, không coi dân thường ra gì, để mặc Mặc Thiên lấy mạng người dân tế thần”.
Nghe chẳng khác gì chuyện kỳ quái ly kỳ.
Nếu ở thời cổ đại, với danh tiếng hiện tại của Mặc Thiên, e là nàng đã bị treo lên cổng thành, phơi nắng suốt 81 ngày, để dân chúng hả giận…
Còn Mặc Thiên, trong đồn cảnh sát, chẳng biết gì cả.
Ngoan ngoãn hoàn tất lời khai.
Đến tận sáng sớm, cô mới được thả ra.
Khi Mặc Thiên khoác chiếc túi nhỏ bước ra khỏi cổng đồn, bầu trời đã sáng rỡ.
Ánh nắng đổ xuống, vạn vật bừng tỉnh.
À không—
Con người thì bừng bừng lửa giận.
Chỉ thấy trước cổng đồn cảnh sát, đậu kín một hàng xe sang, đến cả triển lãm xe cũng chưa chắc tụ hội đủ những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn dát vàng thế này…