Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 448: Hai nhà họ Kiều và họ Cố, hoàn toàn đoạn tuyệt



Ba người đang đối đầu nhau.

Vừa nghe thấy tiếng hét, cả ba lập tức quay đầu lại.

Họ vừa kịp nhìn thấy — không biết từ đâu mà Cố Thành An và Cố Thành Ngôn như hai con lừa con nhỏ xông ra, bay nhào tới đ.â.m sầm vào người Kiều An Khang.

Kiều An Khang không đứng vững, ngã ngửa ra sau rơi tõm xuống ao trong sân.

Ai mà tin nổi chứ —

Nhà họ Cố lại dám trực tiếp động tay với trưởng bối nhà họ Kiều!

Không khác nào công khai tuyên chiến!

Kiều Hạc và Kiều Ức Tâm sững người mất hai giây,

Ngay sau đó cả hai vội chạy đến ao kéo cha mình lên bờ.

Mạc Thiên mặt đầy mù mờ.

Nhưng ánh mắt cô vừa lướt qua mặt hai đứa nhóc, liền hiểu ra ngay —

Chỉ thấy cả hai cùng nhếch môi cười lệch một cái,

Gương mặt non nớt hiện lên nụ cười âm hiểm chẳng hề hợp với tuổi!

Nụ cười đó…

Chính là nụ cười cô từng thấy ở thôn Đại Đạo… giống hệt nhau!

Mạc Thiên thầm kinh hãi —

Hai đứa nhỏ này lại bị trúng tà rồi!

Kiều Hạc và Kiều Ức Tâm kéo Kiều An Khang lên bờ.

“Ba, tỉnh lại đi, ba tỉnh lại đi mà!”

Hai chị em gọi ông đầy lo lắng.

Nhưng Kiều An Khang không hề có phản ứng.

Ao rất cạn, ban nãy họ còn nhìn rõ ông ngã xuống chẳng va đập gì nặng.

Vậy mà giờ ông lại nằm bất động, mắt nhắm nghiền.

Giang phu nhân, Giang Chi Vân, chạy vội tới mép nước, nắm lấy tay chồng lắc liên hồi, giọng run run đầy hoảng loạn:

“Ông Kiều, ông sao thế? Tỉnh lại đi! Ông Kiều ơi!”

Trước kia Kiều An Khang đã từng hôn mê hơn hai năm, mới tỉnh lại chưa được nửa năm…

Giang Chi Vân thật sự sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Kiều Hạc giữ lấy mẹ mình:

“Mẹ, ba không sao đâu, sẽ ổn thôi, mẹ đừng hoảng!”

Anh cố trấn an mẹ, nhưng lời thì nhẹ nhàng, còn chân mày đã nhíu chặt như muốn dính lại với nhau, lo lắng hằn rõ trên nét mặt.

Giữa lúc ấy, chiến sự giữa hai nhà Kiều – Cố như chỉ chờ một que diêm là bùng cháy.

Nhà họ Cố đã đánh tới mặt rồi, chẳng lẽ nhà họ Kiều lại tiếp tục để người khác chèn ép?

Thuộc hạ nhà họ Kiều rút gậy thép, lao về phía Mạc Thiên, tạo thành một vòng vây trước mặt cô.

Ý đồ rõ ràng: muốn động thủ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mấy anh em nhà họ Cố sao có thể để em gái bị đánh, cũng lập tức giương thế trận, sẵn sàng nghênh chiến.

Hai phe đối đầu, một bên che chở, một bên ngăn cản.

Bao nhiêu năm tình nghĩa giữa hai nhà Kiều – Cố, hôm nay đã hoàn toàn xé nát.

Trong sân hỗn loạn vô cùng.

Chính giữa là người đang đánh nhau, xung quanh là đám người đứng xem,

Còn bên ngoài, tiếng còi xe cấp cứu hú vang dội khắp nơi.

Mạc Thiên biết thời gian không còn nhiều.

Cuối cùng cô đã nghĩ thông suốt:

Tại sao gương mặt tướng thọ của ông cụ Kiều lại bỗng dưng lộ ra dấu hiệu đoản mệnh?

Tại sao nhà họ Kiều rõ ràng phong thủy tốt, mà biệt thự lại biến thành âm trạch?

Tại sao ông cụ Kiều dù là ông cụ, lại không hề có tướng phu thê với bà cụ?

Bởi vì, thân xác đó là của ông cụ Kiều, nhưng bên trong… là hồn phách của kẻ khác!

Ông cụ Kiều đã bị người ta rút hồn, thân thể ấy, đã bị một hồn ma pháp lực cực mạnh chiếm giữ!

Hiện tại, hồn phách trong thân xác ông cụ, âm khí cực nặng,

Pháp lực thâm sâu khó lường.

Trước kia Mạc Thiên thậm chí không cảm nhận nổi hồn phách ấy tồn tại.

Phải đợi đến khi nó yếu ớt như bây giờ, cô mới nắm được cơ hội nhận ra nó!

Cô hiểu ý trong lời của La Dương!

Hồn ma này mạnh hơn cô quá xa!

Không nhân lúc nó yếu nhất để khống chế, sau này e là chẳng còn cơ hội nữa!

Mạc Thiên không dám chậm trễ.

Nhân lúc hỗn loạn, cô len lỏi rời khỏi đám đông, thân ảnh cô như gió,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thậm chí mắt thường cũng không kịp nhìn rõ.

Cô lướt qua đám người như một cơn lốc nhỏ.

Hai nhà Kiều – Cố còn đang bận gây sự, chẳng ai nhận ra “nghi phạm” đã thoát ra khỏi vòng vây.

Mạc Thiên thoắt cái đã vòng ra sau lưng Kiều Kỳ Duệ.

Trước mặt ông cụ Kiều là mấy vệ sĩ đang canh gác.

Không ai phát hiện, phía sau đã có thêm một người.

Mạc Thiên nâng bàn bát quái lên.

Chiếc bàn như được điều khiển bởi một luồng sức mạnh vô hình, lơ lửng giữa không trung.

Cô niệm chú, tay múa nhanh như gió,

Thi triển đại pháp Trói Hồn Bát Quái mà cô vừa mới học.

Tốc độ của cô quá nhanh, mắt thường không tài nào bắt kịp.

Chỉ vài giây sau, trên bầu trời, một luồng sáng trắng chợt ngưng tụ,

Như sợi dây thần buộc chặt trong không trung.

Mọi người cảm thấy dị tượng trên trời, đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ có Kiều Kỳ Duệ cảm nhận được sát khí sau lưng.

Lúc này hắn đang vô cùng suy yếu, thở thôi cũng khó khăn.

Hắn nghiêng người nhìn ra sau —

Vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mạc Thiên!

Kiều Kỳ Duệ suýt nữa ngã khỏi ghế, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi chưa từng có!

Mạc Thiển điều khiển luồng sáng kia, đợi ánh sáng đạt cực điểm, cô hai tay nắm chặt, chỉ thẳng về phía Kiều Kỳ Duệ!

Mọi người ở hàng đầu theo ánh sáng mà nhìn lại.

Lúc này mới nhận ra mục tiêu của ánh sáng là ai.

Nhưng —

Đã quá muộn!

Không ai kịp hành động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng đó lao về phía Kiều Kỳ Duệ.

Tiếng hít thở dồn dập vang lên.

Thậm chí không kịp thốt lên lời cầu cứu.

Chỉ còn một chút nữa thôi là ánh sáng đã chạm đến người Kiều Kỳ Duệ.

Thắng lợi gần trong gang tấc.

Mạc Thiên dốc toàn lực, nếu không nhân lúc lão hồn đang yếu, chế phục hắn, sau này có thể vĩnh viễn không còn cơ hội!

Kiều Kỳ Duệ mặt mày vặn vẹo, ánh sáng bắt đầu tách linh hồn hắn khỏi thể xác.

Hồn phách hắn đã bắt đầu từ từ nổi lên khỏi thân thể.

Thì đúng lúc ấy —

Một người phụ nữ trẻ đột ngột lao ra.

Đứng chắn trước mặt Kiều Kỳ Duệ.

“Ông nội Kiều —”

Chưa kịp dứt lời, luồng sáng trắng đã đ.â.m thẳng vào người cô.

Cô mềm nhũn như sợi mì, ngã ngửa ra sau.

Kiều Kỳ Duệ vội đỡ lấy cô, khóe môi lại khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý.

Đến thật đúng lúc!

Mạc Thiên biến sắc — không ổn rồi.

Kiều Kỳ Duệ đã rút hồn người phụ nữ đó!

Nếu cô trói hồn hắn lại, cô ấy… chắc chắn sẽ chết!

Giờ phút này Mạc Thiên đã dốc toàn lực, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể hai ngón tay kẹp chặt, xoay tay thu lại,

Thu ánh sáng trói hồn kia về pháp trận.

Chỉ thấy ánh sáng ấy lượn một vòng quanh Kiều Kỳ Duệ và người phụ nữ, sau đó xoáy lên không trung, biến mất ngoài trời.

Một cơn đau nhói thẳng vào n.g.ự.c Mạc Thiên, mùi m.á.u tanh ập lên miệng, cô cố kìm nén, không để phun ra.

Dáng người nghiêng ngả, cô dựa vào cột hành lang sau lưng Kiều Kỳ Duệ, không còn chút sức lực nào.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại.

Lao tới kiểm tra tình hình của Kiều Kỳ Duệ và cô gái trẻ.

Không ngờ người chạy đến đầu tiên lại là ông nội Sở và Sở Dương.

Chỉ thấy Sở Hằng Phú hốt hoảng đỡ lấy cô gái,

Trên gương mặt đầy lo lắng:

“Sở Sở, Sở Sở, con sao vậy! Mau tỉnh lại đi Sở Sở!”

Sở Dương bên cạnh cũng cuống lên:

“Chị, chị! Mau tỉnh lại!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com