Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới

Chương 6



Ta mím chặt môi, lúc này Cửu Hoa hoàn toàn khác biệt so với trước kia, nếu như trước đây y là một thượng thần cao ngạo lạnh lùng thì bây giờ lại giống như một kẻ điên cố chấp.

 

Trước kia y thậm chí còn ghét cay ghét đắng việc nhìn thấy ta, Tiểu Sơ từ nhỏ đã được bao nhiêu người cưng chiều, vốn dĩ chẳng cần đến người mẫu thân là ta, ta không hiểu phụ tử bọn họ đang giở trò gì.

 

Nhưng khi ánh mắt ta rơi xuống trên người A Sơn vẫn còn đang hôn mê, trong lòng không khỏi run lên.

 

Ta cắn chặt răng, một ngày đổi lấy mười năm... là mười năm...

 

Bọn họ là thần tiên, vốn nên mang trong mình đại nghĩa, quan tâm đến chúng sinh, thế nhưng lại coi sinh mạng con người như cỏ rác.

 

Mà ta lại bất lực.

 

Ta càng ôm chặt Niệm An ở trong lòng, bàn tay dần siết chặt lại, chậm rãi nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

 

Y dường như thở phào nhẹ nhõm một cái, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng: “Nhược Nhược, vậy bây giờ chúng ta...”

 

Ta mím môi: “Ngày mai, ngày mai ta sẽ theo ngươi về thiên giới. Hôm nay ngươi phải chữa khỏi cho A Sơn trước.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Ta muốn nói rõ ràng với chàng rồi mới đi.”

 

Y dường như còn muốn nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ của ta lúc này, cuối cùng vẫn nhượng bộ.

 

Y giơ tay lên, trong lòng bàn tay tỏa ra linh lực cuồn cuộn, từng chút một truyền vào cơ thể A Sơn.

 

Chỉ trong chốc lát, A Sơn đã tỉnh lại.

 

Hắn vừa nhìn thấy Cửu Hoa đứng ở đó, trong mắt đã lập tức tràn đầy cảnh giác đề phòng, ra sức bảo vệ ta.

 

Khoé môi Cửu Hoa khẽ cong lên, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái rồi phi thân rời đi.

 

Mắt ta đỏ hoe, nghẹn ngào kể lại toàn bộ chuyện giao kèo giữa ta và Cửu Hoa cho hắn nghe.

 

Hắn nghiến chặt răng, nắm tay siết chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc: “Hèn hạ!”

 

Niệm An nhào vào trong lòng ta, khóc lớn: “Mẫu thân! Niệm An không muốn mẫu thân đi đâu! Mẫu thân! Đừng bỏ Niệm An!”

 

Ta cũng không thể nhịn nổi nữa, nước mắt trào ra như suối, ôm chặt lấy con, lắp bắp gọi: “Niệm An... Niệm An của ta...”

 

Chia cách mười năm, đến khi ta trở lại, thằng bé đã mười lăm tuổi.

 

Khoảng trống mười năm này, bảo ta, bảo thằng bé làm sao chịu nổi?

 

Không biết đã qua bao lâu.

 

Giọng nói run rẩy của A Sơn vang lên: “Nhược Nhược, ta và Niệm An sẽ đợi nàng trở về.”

 

“Chúng ta sẽ đợi nàng.”

 

Niệm An khóc lóc suốt cả đêm.

 

Trước khi ngủ, bàn tay nhỏ bé của thằng bé vẫn níu chặt lấy ta, không chịu buông.

 

Ta không dám ngủ, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, đến khi mở ra đã phải rời đi rồi.

 

Ta hoảng loạn lục tìm kim chỉ trong hòm, muốn may thêm mấy bộ y phục cho Niệm An. A Sơn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ta.

 

Nhưng tay chân ta như không còn nghe theo điều khiển, đường may không đúng, vải cắt cũng không chuẩn.

 

Nước mắt như những chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt lăn dài, cuối cùng ta không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

 

“A Sơn, phải làm sao đây? Ta không biết Niệm An tám tuổi, chín tuổi sẽ cao lớn bao nhiêu, chân lớn thế nào, ta làm không được... A Sơn, ta không làm được...”

 

A Sơn ôm chặt ta vào lòng: “Nhược Nhược, đừng khóc, không làm được thì chúng ta không làm nữa.”

 

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng ta, thì thầm: “Mười năm sẽ trôi qua rất nhanh, rất nhanh thôi...”

 

Ta và hắn ngồi ôm nhau suốt một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Cửu Hoa đã đạp gió mà đến.

 

“Nhược Nhược, theo ta về nhà.”

 

Niệm An vẫn đang ngủ trên giường chưa thức dậy, ta không nỡ rời xa con.

 

A Sơn giúp ta lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói run rẩy: “Đi đi, nhân lúc con còn chưa tỉnh.”

 

“Nếu con tỉnh rồi, chắc chắn sẽ làm ầm lên.”

 

Nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống má: “A Sơn, đợi ta trở về.”

 

“Ta nhất định sẽ đợi nàng.”

 

Cửu Hoa vung tay lên, ta lập tức bị nhấc bổng lên không trung, đứng sóng vai với y.

 

Nhưng ngay lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc xé lòng: “Mẫu thân! Đừng bỏ con lại!”

 

“Mẫu thân! Đừng bỏ Niệm An!”

 

“Mẫu thân!”

 

Cả người ta run lên, muốn quay đầu lại nhưng lại gắng gượng kìm nén, cắn răng, nuốt nước mắt vào lòng, lạnh giọng nói với Cửu Hoa: “Đi thôi.”

 

7

 

Ở thiên giới.

 

Cây lê trong Cửu Hoa cung vươn cao sừng sững che trời, trước kia cành lá sum suê xanh tốt, nay lại như một gốc cây khô cằn, chẳng có hoa cũng chẳng kết quả.

 

Ta thầm nghĩ, cây lê này mọc ở Cửu Trùng Thiên, sớm đã thông linh, sao lại thành ra thế này?

 

Ta bị Cửu Hoa sắp xếp ở căn phòng cũ của mình lúc trước.

 

Căn phòng này, ngay cả bài trí cũng y hệt như trước đây, khiến ta có chút ngỡ ngàng như đã trải qua mấy đời.

 

Cửu Hoa giải thích với ta chuyện năm xưa.

 

Y nói, năm đó Tử Yên Thượng tiên lừa gạt Tiểu Sơ, khiến Tiểu Sơ đưa ta lên Tru Tiên Đài, tất cả đều vì nàng ta ái mộ Cửu Hoa mà sinh lòng đố kỵ, muốn đẩy ta vào chỗ chết.

 

“Ta đã tấu trình lên Thiên Đế, nàng ta hiện đã bị giam cầm ở Thanh Dao Sơn chịu phạt. Nhược Nhược, từ nay giữa chúng ta không còn người nào khác.”

 

Nghe vậy, ta khựng lại một chút rồi không nhịn được mà bật cười chua chát.

 

Trước kia ta ngày ngày đuổi theo y, y chưa từng đoái hoài đến ta. Lúc ta bị đám người thiên giới cười nhạo, y có từng nhìn ta lấy một lần không?

 

Mà giữa ta và y đâu chỉ đơn giản chỉ vì Tử Yên?

 

Chỉ là hôm nay ta không muốn dây dưa với y nữa, chỉ cần qua được một ngày, ta với bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

 

Tiểu Sơ rụt rè nắm lấy tay ta, giọng đầy hối lỗi: “Mẫu thân, con xin lỗi, người có thể tha thứ cho Tiểu Sơ được không?"

 

Ta nhìn dáng vẻ lấy lòng của nó, nhất thời ngẩn ngơ.

 

Trước đây Tiểu Sơ luôn kiêu ngạo, bướng bỉnh trước mặt ta, chưa bao giờ ngoan ngoãn dịu dàng như vậy.

 

Ta cụp mắt xuống, không chút cảm xúc rút tay ra: “Tiểu Sơ, ta sớm đã không còn đau nữa.”

 

Mắt nó cười cong lên như vầng trăng khuyết, gọi ta hết lần này đến lần khác.

 

Nó và Cửu Hoa kéo ta đi khắp một vòng cung điện, gặp ai cũng khoe: “Mẫu thân của ta trở về rồi!”

 

Ta nhíu mày buông tay nó ta, chỉ nói mệt rồi, muốn về Cửu Hoa cung.

 

Nó lại lại cầm những thuật pháp cao thâm khó hiểu đến nhờ ta dạy: “Mẫu thân, có chỗ này Tiểu Sơ không hiểu, chỗ kia cũng không hiểu.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com