Nó không biết, vảy tim của giao nhân là nơi cứng rắn nhất trên toàn bộ cơ thể, cũng là mệnh mạch quan trọng nhất của giao nhân.
Ta đã chịu đựng cơn đau thấu tim, tự tay rút ra, dùng tâm huyết đúc thành ngọc hộ tâm, có thể chống đỡ vạn thú, vạn yêu, bảo vệ nó bình an.
Thế nhưng, nó lại vô cùng ghét bỏ, coi như rác rưởi.
Ta không biết pháp thuật thiên giới, vì nó mà đêm ngày lật hết sách trong thư các, nó lại chê ta ngu dốt. Thì ra, từ lâu Tử Yên và Cửu Hoa đã dạy nó mọi thứ.
Vào ngày sinh thần của Tiểu Sơ, ta muốn dẫn nó đến Hải Lâm Chi Uyên, để nó nhìn thấy thế giới dưới biển mà nó chưa từng biết, để nó thấy được quê hương cũ của tộc Giao Nhân. Nhưng nó lại nói đã sớm hẹn với Tử Yên.
Ngày hôm đó, ta ngồi lặng lẽ dưới gốc cây lê suốt một đêm, chỉ để nhìn thấy Cửu Hoa và Tử Yên, mỗi người nắm một tay Tiểu Sơ, mỉm cười trở về, giống như một gia đình ba người thực sự.
Sau này, có một ngày, Tiểu Sơ hiếm hoi quấn quýt lấy ta, ta cứ ngỡ nó cuối cùng cũng nhớ đến người mẫu thân này.
Không ngờ, nó lại dẫn ta đến Tru Tiên Đài.
“Mẫu thân, Tử Yên Thượng tiên nói, nếu thần tiên nhảy xuống Tru Tiên Đài thì có thể thoát thai hoán cốt, hóa thành Thượng thần.”
“Trước đây, Thanh Trạch Thiên Đế cũng từng như vậy mà trở thành Thượng thần, mẫu thân, người có thể vì con và phụ quân, nhảy xuống Tru Tiên Đài được không?”
Nó búng nhẹ đầu ngón tay, định trực tiếp đẩy ta xuống Tru Tiên Đài.
Cả người ta lảo đảo, đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc:
“Tiểu Sơ, con có biết, nhảy xuống Tru Tiên Đài này, cho dù là Thượng thần cũng sẽ hồn phi phách tán không? Con thật sự muốn để mẫu thân tan thành tro bụi sao?”
Nó ngoan cố lắc đầu:
“Không đâu, mẫu thân. Tử Yên Thượng tiên đã nói, giao nhân không phải người Thiên giới, nhảy xuống tuy sẽ chịu chút khổ cực nhưng sau này người sẽ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh con và phụ quân rồi. Mẫu thân, người không muốn sao?”
Ta cười một tiếng đầy thê lương, hay cho câu có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh bọn họ.
Ta chưa bao giờ nghĩ, đứa con ruột thịt mà ta yêu thương như bảo vật, lại tin vào một câu nói của người khác mà đẩy ta xuống Tru Tiên Đài.
Quả nhiên, nó và phụ quân nó chảy cùng một dòng máu, vô tình vô nghĩa.
Lòng ta như tro tàn, nhắm mắt, tự mình nhảy xuống.
“Đã vậy, ta hoàn thành tâm nguyện cho con.”
Lệ khí của Tru Tiên Đài cứa lên da thịt ta từng vết thương rỉ m.á.u nhưng dù cơ thể có đau đớn đến đâu, cũng không bằng nỗi đau trong tim.
Toàn bộ tiên cốt trong cơ thể bị rút sạch, ta dần có dấu hiệu hồn phi phách tán.
Ngọc bội Vân Long trên cổ ta đột nhiên chấn động mãnh liệt, kim quang lóe lên bao trùm lấy quanh người ta.
Ngọc bội Vân Long bảo vệ ta giữ lại một mạng nhưng thân thể ta đã bị thiêu đốt đến m.á.u thịt be bét, rơi xuống nhân gian trong hình hài phàm nhân, quên hết chuyện cũ.
Khi ấy Vệ Sơn đã cứu ta, đưa ta về nhà, cẩn thận chăm sóc suốt nửa năm.
Ha, vốn dĩ không phải rơi xuống vách núi nào cả, mà là ta từ trên Cửu Trùng Thiên kia, bị chính đứa con ruột mười tháng mang thai của mình tự tay đẩy xuống Tru Tiên Đài.
Tiểu Sơ bật khóc nức nở:
“Mẫu thân, con xin lỗi! Tiểu Sơ không biết sẽ thành ra thế này, không biết mẫu thân sẽ biến mất mãi mãi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Cửu Hoa dường như lóe lên vẻ đau đớn, y giật giật khóe môi, định tiến lên kéo ta nhưng ta tránh đi.
“Nhược Nhược, ta đã trừng phạt Tiểu Sơ nghiêm khắc rồi. Sau này, chúng ta sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ nghĩ mọi cách bù đắp cho nàng. Nàng... về cùng chúng ta, có được không?”
Ta không chút động lòng: “Không cần. Ta không cần.”
“Cửu Hoa, ngươi đừng ép ta nữa.”
Y lại nhìn ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy chắc chắn: “Không, Nhược Nhược. Nàng sẽ về.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn y nhưng y chỉ nhìn ta chằm chằm một lần nữa, sau đó quay người, ôm Tiểu Sơ bay thẳng lên trời.
Ba ngày sau, y lại xuất hiện lần nữa.
Lúc ấy, ta mới hiểu tại sao hôm đó y lại chắc chắn rằng ta nhất định sẽ theo y về Thiên giới.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Bởi vì Vệ Sơn sắp c.h.ế.t rồi.
6
Cửu Hoa là chiến thần đứng đầu thiên giới, còn A Sơn chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt, chịu liên tiếp mấy chưởng của Cửu Hoa, dù là yêu quái ngàn năm cũng khó lòng chịu nổi, huống chi là A Sơn.
Giờ đây dù ta đã khôi phục ký ức nhưng một thân tiên cốt trên người đã vỡ vụn, trên người đã chẳng còn chút linh lực nào, làm sao cứu được hắn?
Chính lúc này, Cửu Hoa từ trên trời giáng xuống, y luôn thích đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, luôn cho rằng tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều nằm trong sự kiểm soát của y.
Y đã tính toán hết tất cả.
“Nhược Nhược, theo trở ta về, ta sẽ bảo đảm cho hắn bình an suốt đời.”
Ta thậm chí không thèm ngước mắt lên, chỉ ôm chặt Niệm An cùng A Sơn đang thoi thóp trong lòng, lạnh lùng mỉa mai: “Không ngờ đến một kẻ vô tình vô ái như Cửu Hoa thần quân trên Cửu Trùng Thiên, lại dùng tính mạng một phàm nhân để đạt được mục đích.”
“Nhưng mà Cửu Hoa ạ, lần này ngươi nhất định phải thất vọng rồi. Nếu chàng chết, ta cũng sẽ theo chàng vào luân hồi.”
“Ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi quay về thiên giới, bởi vì... chỉ cần ta nhìn thấy ngươi thôi đã khiến ta cảm thấy ghê tởm.”
Sắc mặt y chấn động, tựa như bị đả kích nặng nề, gương mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng cơn giông bão trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại bị y đè nén xuống trong giây lát.
Rất lâu sau, y dường như đã thỏa hiệp, đáy mắt thoáng lên một tia cầu xin: “Một ngày.”
“Nhược Nhược, nàng theo ta trở về thiên giới một ngày, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta và Tiểu Sơ một ngày thôi. Ta sẽ tha cho hắn, để hắn nguyên vẹn như cũ."
“Sau một ngày, ta sẽ để nàng và bọn họ... đoàn tụ.”
Ta khẽ rùng mình, mày hơi nhíu lại.
Sau một hồi lâu im lặng, ánh mắt ta dần trở nên ảm đạm: “Nhưng một ngày trên thiên giới, bằng mười năm dưới nhân gian.”
Mắt y sâu không thấy đáy: “Đúng vậy, một ngày trên thiên giới, bằng mười năm dưới nhân gian.”
“Phàm nhân thọ mệnh trăm năm, dùng mười năm đổi lấy trăm năm, Nhược Nhược, đây là một cuộc trao đổi rất có lời.”