Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới

Chương 7



Ánh mắt ta bình thản không gợn sóng: “Tiểu Sơ, trước kia ta cũng từng đọc vô số cổ thư, mới miễn cưỡng hiểu được chút ít. Bây giờ ta đã ở nhân gian lâu năm, sớm không còn nhớ nữa. Nếu không hiểu, ngươi đi tìm phụ quân ngươi mà hỏi.”

 

Sắc mặt nó chợt ảm đạm, rồi lại đặt sách xuống, nũng nịu đòi ta may cho nó mấy bộ y phục và giày vải.

 

Ta nhìn bộ tiên y quý giá trên người nó, từng thứ đều là bảo vật hiếm thấy trên thế gian, lại nhớ đến những chuyện ngốc nghếch ta từng làm trước kia.

 

Lúc ta vừa mới sinh hạ Tiểu Sơ, ta yêu thương nó hết mực, cũng học theo dáng vẻ người làm mẫu thân ở nhân gian, tự tay may cho nó không ít y phục nhỏ.

 

Nhưng khi đó, Tiểu Sơ lại chê những bộ đồ ấy làm mất đi thân phận Tiểu Thiên tôn của nó, khóc lóc om sòm không chịu mặc, ta đành phải cất tất cả những y phục kia vào rương.

 

Nó lắc tay ta, giọng đầy mong chờ: “Mẫu thân, cầu xin người, Tiểu Sơ muốn túi thơm nhỏ, loại có hình thỏ con ấy!”

 

Ta thoáng sững sờ, thì ra nó đã nhìn thấy túi thơm trên người Niệm An.

 

Nó nài nỉ hồi lâu, cuối cùng ta cũng không chống đỡ nổi, đành gật đầu đồng ý.

 

Còn Cửu Hoa, y thay đổi tính nết, lúc nào cũng canh chừng ở bên cạnh ta, không rời nửa bước.

 

Thật sự rất nực cười, trước kia ta ngày ngày mong ngóng y ở bên cạnh ta, bây giờ lại chỉ cảm thấy y như vậy làm người ta phiền chán vô cùng.

 

Y tặng ta tiên khí, ngọc y, pháp bảo thế gian, thậm chí còn đưa ta cổ cầm Nguyệt Ảnh mà y chưa từng rời tay.

 

Y và Tiểu Sơ ngồi dưới gốc cây lê, vẫy tay gọi ta.

 

Ánh mắt Tiểu Sơ đầy vẻ mong đợi: “Mẫu thân ơi, Tiểu Sơ muốn nghe Vân Ca Dao, người cùng phụ quân hợp tấu một khúc được không?”

 

Vân Ca Dao là khúc nhạc ta thường hát ru Tiểu Sơ khi nó còn nhỏ.

 

Khi ấy, Tiểu Sơ còn nhỏ, cứ bế vào lòng là lại khóc nháo không ngừng, chỉ cần ta ngân nga khúc hát này, nó mới thôi không khóc nữa.

 

Cửu Hoa cũng nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình: “Nhược Nhược, đến ngồi cạnh ta đi.”

 

Ta kinh ngạc nhìn nhìn y chằm chằm, đứng im bất động.

 

Có lẽ y đã quên rồi, năm xưa ta chỉ chạm vào Nguyệt Ảnh một chút, y đã nổi trận lôi đình.

 

Khi đó, ta trốn trong bóng tối len lén lau nước mắt, quay đầu lại thì thấy Tử Yên đang vuốt ve Nguyệt Ảnh, cùng Tiểu Sơ và Cửu Hoa ngồi dưới gốc cây lê.

 

Khung cảnh ấy, giống hệt như ngày hôm nay, chỉ khác là người bên cạnh y đổi lại thành ta, đúng là mỉa mai.

 

“Mẫu thân, có được không vậy?”

 

Ta lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Ta quên rồi.”

 

Nhưng Tiểu Sơ vẫn không chịu thôi, không ngừng cầu xin ta đáp ứng nó.

 

Ta ngước mắt, lạnh lùng liếc Cửu Hoa: “Ngươi đã chơi đủ chưa?”

 

Từ khi ta trở về thiên giới, hai phụ tử bọn họ không ngừng lấy lòng ta, không ngừng muốn bù đắp quá khứ giữa chúng ta, không ngừng chứng minh rằng bọn họ thật sự đối xử với ta rất tốt.

 

Nhưng ta đã không còn cần nữa.

 

Ngón tay Cửu Hoa trên dây đàn siết chặt đến trắng bệch: “Nhược Nhược, ta chỉ muốn...”

 

“Muốn bù đắp cho ta? Muốn nói với ta rằng ngươi hối hận rồi? Muốn ta vứt hai phụ tử kia, ở lại với các ngươi?”

 

Ta nhếch môi, nở ra một nụ cười tàn nhẫn: “Nhưng Cửu Hoa, trong lòng ngươi rất rõ ràng, ta sẽ không làm như vậy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu không phải ngươi lấy mạng sống của A Sơn ra uy hiếp, ta căn bản sẽ không ở đây.”

 

Sắc mặt Cửu Hoa lập tức trở nên tái nhợt, Tiểu Sơ bên cạnh cũng mím môi, dáng vẻ như sắp khóc òa.

 

Nhưng ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, quay người rời đi.

 

8

 

Trở về phòng,ta thở ra một hơi nặng nề.

 

Nhìn căn phòng chẳng khác gì lồng giam này, nỗi nhớ A Sơn và Niệm An trong lòng ta càng lúc càng mãnh liệt.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Bất chợt, ta vô tình nhìn thấy một cái hộp gỗ.

 

Mở hộp gỗ kia ra xem, ánh mắt ta lập tức sáng lên.

 

Bên trong chứa toàn bộ những món đồ của ta lúc trước, có viên ngọc hộ tâm mà ta từng làm cho Tiểu Sơ, có cả một thanh vũ khí làm từ giao tiêu, sắc bén vô cùng, có thể c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.

 

Quan trọng nhất chính là cái Không Vân Kính.

 

Không Vân Kính, chỉ cần trong lòng thầm niệm tên người mong nhớ là có thể nhìn thấy người ấy ở trong gương.

 

Đây là pháp bảo năm xưa Thái Thượng Lão Quân ban tặng cho ta.

 

Khi đó Tiểu Sơ lớn lên, thường hay chạy nhảy khắp các cung điện, không thấy bóng dáng đâu.

 

Ta thường dùng cái Không Vân Kính này tìm nó.

 

Ta như tìm được báu vật, nắm chặt Không Vân Kính, trong lòng thầm gọi tên A Sơn và Niệm An.

 

Quả nhiên, hình ảnh hai người hiện ra trong gương.

 

A Sơn đang săn b.ắ.n trong rừng, còn Niệm An ở tư thục đọc sách.

 

Hình dáng hai người dường như không thay đổi, có lẽ dưới trần gian mới chỉ qua một, hai năm.

 

Thấy bọn họ không bởi vì ta rời đi mà u sầu ủ rũ, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

 

Nhưng hình ảnh lại đột nhiên chuyển đổi, là cảnh Niệm An vào ban đêm, trốn trong chăn, bịt chặt miệng, không dám khóc thành tiếng.

 

Nước mắt ta rơi xuống, bàn tay run run vuốt ve hình ảnh Niệm An trong gương hết lần này tới lần khác, nghẹn ngào gọi: “Niệm An... ta ở đây.”

 

Không Vân Kính phần nào giúp ta vơi đi nỗi nhớ nhung trong lòng.

 

Cũng vì thế mà ta càng không muốn giả vờ thân cận với hai phụ tử kia, chỉ giam mình trong phòng, đếm từng canh giờ, không gặp bất cứ ai.

 

Giữ chặt Không Vân Kính trong tay, ta nhìn thời gian trôi dần, chỉ còn lại bảy canh giờ.

 

Tiểu Sơ lại đột nhiên xông vào, mắt hoe đỏ: “Mẫu thân! Người thật sự để tâm đến hai kẻ phàm nhân vô dụng đó đến vậy sao?”

 

“Mẫu thân bị mê muội rồi! Phụ quân rõ ràng tốt hơn hắn ta nghìn lần vạn lần! Tiểu Sơ cũng vậy, con mạnh hơn tiểu tử Niệm An kia cả trăm lần!”

 

“Tại sao mẫu thân không nhìn con và phụ quân? Tại sao không chịu nhìn chúng ta một lần?”

 

Ta giấu Không Vân Kính trong tay vào ống tay áo, im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Bọn họ không bằng các ngươi.”

 

“Nhưng trong mắt bọn họ, trong lòng bọn họ chỉ có ta, mà giờ đây, trong lòng ta cũng chỉ chứa được bọn họ.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com