Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới

Chương 4



Đôi mắt Tiểu Sơ lập tức ngập tràn nước mắt:

 

“Không thể nào! Phụ quân! Người mau thi pháp lần nữa đi, chắc chắn mẫu thân vẫn chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn!”

 

Ánh mắt Cửu Hoa lóe lên tia nghi hoặc:

 

“Nhược Nhược, nàng có biết mình là thê tử của ta, nàng còn là...”

 

Ta cắt ngang lời y:

 

“Ta là Công chúa của tộc Giao Nhân, là Linh Nhược công chúa duy nhất còn sót lại.”

 

“Vạn năm trước, trong trận đại chiến giữa thiên giới và ma giới, thiên giới đã phái chiến thần Cửu Hoa đến tộc Giao Nhân để tìm kiếm đồng minh, nhằm bảo vệ sự yên bình của tam giới.”

 

Trong mắt ta tràn đầy bi thương:

 

“Phụ mẫu ta, huynh đệ tỷ muội đồng tộc, thậm chí toàn bộ tộc Giao Nhân đều bị đồ sát diệt tộc trong trận chiến ấy, chỉ còn sót lại một mình ta lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Từ trước đến nay thiên giới các ngươi luôn miệng giảng đạo lý nhưng thực chất lại lòng dạ rắn rết. Thiên Đế giả vờ thương hại ta, thực chất là sợ thiên hạ chỉ trích, dẫm lên xác đồng minh để đổi lấy chiến thắng. Vì thế, hắn lệnh cho một trong tám đại nguyên soái của thiên giới, vị đứng đầu ngũ cực chiến thần, Cửu Hoa Thần Quân, định lập hôn ước với ta để lấy danh tiếng tốt. Thế nhưng Cửu Hoa ngươi rõ ràng không hề nguyện ý, vậy mà vẫn khoác lên vẻ ngoài vì đại nghĩa mà chấp nhận hôn ước này.”

 

Ta cười lạnh, ánh mắt tràn đầy mỉa mai:

 

“Cửu Hoa Thần Quân, ngươi luôn miệng nói ta là thê tử của ngươi.”

 

“Vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi đã từng cùng ta bái thiên địa chưa? Đã từng thực sự hành lễ phu thê với ta chưa?”

 

Sắc mặt y lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không trả lời.

 

Ta bật cười khinh bỉ, y đương nhiên không dám trả lời.

 

Năm ta tròn vạn tuổi, vị Cửu Hoa Thần Quân cao cao tại thượng cuối cùng cũng thực hiện lời hứa, rước ta vào Cửu Hoa Cung.

 

Ngày thành thân, đúng lúc Cửu Hoa Thần Quân đang bế quan tu luyện, ngay cả bóng người cũng không xuất hiện, chỉ sai người sắp xếp ta vào một gian điện nhỏ trong Cửu Hoa Cung.

 

Ta vẫn nghĩ rằng y cao quý thanh tao, không vướng dục vọng, không có tình yêu, một lòng khổ luyện vì đại nghĩa, nên chưa từng hoài nghi gì, ngày ngày vẫn kiên trì đuổi theo y.

 

Chỉ cảm thấy y là phu quân của ta, vậy ta nhất định phải đối xử tốt với y.

 

Nhưng suốt ngàn năm thành thân, y chưa từng chạm vào ta dù chỉ một lần.

 

Chúng tiên tử, cung nga trong Thiên giới đều cười nhạo ta, ta tuy đau lòng nhưng khi đó trong lòng chỉ có một mình y, vẫn luôn tìm cách biện hộ cho y.

 

Cho đến một ngày, ta tận mắt nhìn thấy y liếc mắt đưa tình với Tử Yên Thượng tiên, người đã từng cùng y kề vai chiến đấu, đánh cờ đến tận bình minh, dưới gốc lê cùng hòa khúc cầm tiêu.

 

Lúc đó ta mới nhận ra, sự lạnh lùng của y chỉ dành riêng cho ta.

 

Trái tim ta nguội lạnh, bắt đầu có ý muốn từ bỏ.

 

Mãi đến cái đêm định mệnh đó, khi y say rượu.

 

Thật nực cười, ngay cả thần tiên cũng có thể say rượu mất lý trí sao?

 

Rượu của Thái Thượng Lão Quân dù có mạnh đến đâu, thật sự có thể khiến một vị thần quân trên Cửu Trùng Thiên mất kiểm soát sao?

 

Ta không tin, ta từng nghĩ rằng y yêu ta.

 

Nhưng sau cái đêm hoang đường ấy, y lại trở về dáng vẻ thanh cao lãnh đạm của Cửu Hoa Thần Quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay cả khi ta nói cho y biết là ta đã mang thai, đôi mắt y cũng chẳng có chút gợn sóng nào.

 

Thế mà bây giờ, y lại đuổi theo ta đến tận đây, là vì điều gì?

 

Trong đáy mắt y thoáng hiện lên tia đau đớn, y mím môi nói:

 

“Nhược Nhược, sau khi trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ lại một lần nữa. Lần này, bổn quân nhất định sẽ rước nàng vào Cửu Hoa Cung một cách long trọng, sẽ không để nàng chịu bất kỳ uất ức nào nữa.”

 

“Một nhà ba người chúng ta lại ở bên nhau như lúc trước, có được không?”

 

Khoé môi ta lộ ra một nụ cười lạnh: “Như lúc trước sao? Không được.”

 

Y dường như không tin, trong mắt lóe lên một tia bất an, vội vàng kéo Tiểu Sơ lại:

 

“Nàng có thể hận ta nhưng Tiểu Sơ thì sao? Nó là cốt nhục do chính nàng mang thai mười tháng sinh ra, nàng nhẫn tâm để nó không có mẫu thân sao?”

 

5

 

Tiểu Sơ nghe vậy thì mếu máo.

 

Đôi mắt nó lại ngân ngấn nước: “Mẫu thân, đừng bỏ rơi Tiểu Sơ. Người ôm Tiểu Sơ một cái, có được không?”

 

Ta lạnh nhạt nhìn nó một cái:

 

“Nhưng Tiểu Sơ, ngươi quên rồi sao? Lúc trước chính ngươi là người đã đưa ta đến Tru Tiên Đài.”

 

Đôi mắt Tiểu Sơ trợn tròn, nước mắt rơi xuống lã chã, đứng ngẩn ra tại chỗ, hoảng loạn kêu lên: “Mẫu thân...”

 

Lúc trước khi ta mang thai Tiểu Sơ, mặc dù Cửu Hoa vẫn lạnh lùng với ta nhưng mười tháng mang thai, có người mẫu thân nào lại không yêu thương con của mình?

 

Sau khi sinh Tiểu Sơ, ta hết mực yêu thương nó, từ lúc nó bập bẹ cho đến khi biết mở miệng nói chuyện, ta đều kề cận bên nó cả ngày lẫn đêm.

 

Mà Tiểu Sơ lại lớn lên trong sự sủng ái của muôn người, nó là Tiểu Thiên tôn đầu tiên trong vòng vạn năm, Thượng thần Tiên tử trong Thiên giới ai mà không xem nó như bảo vật?

 

Nó càng lớn càng giống Cửu Hoa, thiên tư thông minh, lanh lợi phi thường, ngay cả Cửu Hoa luôn lạnh lùng hờ hững khi nhìn nó thỉnh thoảng cũng hiện lên một chút dịu dàng trong đáy mắt.

 

Nhưng rồi dần dần, khi nó hiểu chuyện hơn, có một ngày, lúc ta bảo nó tu tập thuật pháp, nó lại nổi trận lôi đình với ta:

 

“Người dựa vào đâu mà quản con? Người thật sự là làm cho người ta chán ghét! Phụ quân không thích người, người trong Cửu Hoa Cung cũng không thích người!”

 

Ta tức giận, giơ tay đánh nó một trận.

 

Sau đó, nó càng ngày càng chán ghét ta.

 

Nó ném miếng ngọc hộ tâm mà ta đã dùng vảy trên tim mình chế thành xuống đất.

 

“Mẫu thân, thứ này xấu xí quá. Tử Yên Thượng tiên đã tặng con một pháp bảo hộ thân, là tiên khí vạn năm hiếm có.”

 

“Mẫu thân, người ngay cả chuyện đó cũng không biết. Tử Yên Thượng tiên và phụ quân sớm đã nói với con rồi.”

 

“Mẫu thân, người thực sự quá đáng ghét. Con muốn Tử Yên Thượng tiên đi cùng con, nàng ấy đã hẹn sẽ đưa con đến biên giới Thiên giới.”

 

“Mẫu thân, người là giao nhân, sau lưng chẳng còn ai cả. Bọn họ nói, sau này con sẽ kế thừa quyền lực của phụ quân, trở thành chiến thần đứng đầu. Tử Yên Thượng tiên có Thanh Trạch Thiên Đế đứng sau chống lưng, còn người, người chẳng giúp được con điều gì cả."

 

...

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com