Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn

Chương 12: Đánh đi! Đánh đi!



Chu Hành Vân lười biếng ừ một tiếng, âm thầm đánh giá nàng, rồi vươn tay vuốt mái tóc dựng ngược của nàng, ép xuống. Diệp Kiều nghi hoặc nghiêng đầu, sờ lại, thấy tóc vẫn quật cường dựng lên. Chu Hành Vân nhíu mày, trừng mái tóc, rồi ép xuống lần nữa.

Diệp Kiều: “…” Đại sư huynh này, chắc không bị OCD chứ?

Lên chủ phong, linh khí dồi dào tràn ngập cơ thể, lỗ chân lông như nở ra. Diệp Kiều khẽ rên thoải mái. Chả trách tu tiên giả tu chân giới đều chen lấn tranh làm thân truyền - chỉ linh khí ở đây thôi đã khiến nàng không muốn rời bước.

Chu Hành Vân đưa nàng đến nơi, làm “chưởng quầy phủi tay”, xách nàng như gà con từ kiếm xuống, ném cho Tiết Dư: “Tiểu sư muội của đệ.”

Giọng hắn chậm rì rì. Xong việc, hắn quay người đi ngay, sợ ở lại thêm sẽ không nhịn được mà c.h.é.m bay mái tóc dựng ngược của nàng.

Chu Hành Vân ngự kiếm rất nhanh khiến nàng hơi choáng, chưa kịp định thần đã bị Tiết Dư dẫn đi ngoằn ngoèo đến một khu rừng trúc u tĩnh. Không rõ quy trình, nàng cứ bám theo Tiết Dư, thỉnh thoảng hỏi: “Sư huynh, Trường Minh tông thu đệ tử không có lễ bái sư à?”

Tiết Dư khựng bước: “Không có.” Cảm thấy hơi lạnh lùng, hắn bổ sung: “Bốn người bọn ta trước đây cũng không có.”

Diệp Kiều ngơ ngác: “Sao tông khác lại có?”

Nàng nhớ trong nguyên tác, khi nữ chủ được Nguyệt Thanh tông thu làm thân truyền, lễ nghi hoành tráng, khách tứ phương đến chúc. Sao đến Trường Minh tông lại đơn sơ thế?

Tiết Dư ho khan, che miệng: “Có lẽ vì… kinh phí không đủ?”

Diệp Kiều “ồ” khô khốc. Nói trắng ra là nghèo.

Tu chân giới, Phù tu và Đan tu kiếm được nhiều tiền nhất. Trường Minh tông ít cả hai, đương nhiên thua xa các tông khác.

Tiết Dư liếc bộ mặt khổ sở của nàng, mỉm cười, vừa đi vừa giải thích: “Bọn ta chỉ có hai môn bắt buộc: Tâm pháp và huấn luyện. Có trưởng lão dạy kèm.”

Hắn nhìn nàng, biết nàng khó theo kịp, bèn an ủi: “Không hiểu thì hỏi trưởng lão, hoặc tìm ta.”

Lời an ủi y chang kiểu giáo viên ở trường khiến Diệp Kiều rưng rưng. Nàng tạo nghiệt gì chứ? Tốt nghiệp cấp ba, thoát ngục vài năm, xuyên qua lại vào một nhà giam khác!

Vào rừng trúc, linh khí dày đặc ập đến suýt khiến nàng nghẹt thở. Nàng hiểu vì sao thân truyền đệ tử bỏ xa người thường - linh khí ở đây lấy mãi chẳng hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy nàng khó chịu, Tiết Dư thở dài, ném cho nàng một bình ngọc trắng: “Nuốt đi, Cố Linh đan, lát sẽ dễ chịu hơn.” Tu vi nàng thấp, linh căn kém tinh khiết nên khó hấp thụ linh khí dày đặc.

Diệp Kiều nhận lấy, ngẩn ra. Dù không rành Đan tu nhưng nàng biết Cố Linh Đan. Trong nguyên tác, đan này giúp ổn định linh khí, củng cố căn cơ cho những ai dựa vào thiên tài địa bảo để tăng cảnh giới. Ngay cả thiên tài như Tiết Dư, ba năm ở Trường Minh tông cũng chỉ luyện được ba viên. Trong tiểu thuyết, hắn tặng hết cho nữ chủ Vân Thước, còn bị nàng ta đem tặng người khác, gây không ít sóng gió.

Giờ nàng lại có phần? Diệp Kiều hơi kinh ngạc.

“Tam sư huynh.” Nàng nắm chặt bình ngọc, khóe môi mím lại, nhìn Tiết Dư nghiêng đầu, nói: “Huynh tốt quá.”

Tiết Dư chạm vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, khựng lại, rồi bật cười.

Đáng yêu thật.

Tiểu sư muội đúng là có lễ phép, khác hẳn Mộc Trọng Hi - tên đầu gỗ chỉ biết đòi hỏi.

Hai người đến sân huấn luyện, xa xa đã nghe tiếng Mộc Trọng Hi kêu rên và giọng Minh Huyền vui sướng khi người gặp họa. Diệp Kiều ngậm Cố Linh đan, vừa nhai vừa thấy một tia sáng xẹt qua, đập mạnh xuống đất.

Nàng kinh ngạc: “Chim gì mà nhanh thế!”

Rồi con “chim” đó bò dậy, nàng mới nhận ra đó là Mộc Trọng Hi. Hắn nhe răng trợn mắt, gào lên: “Minh Huyền, huynh muốn đánh nhau à?”

“Ta sợ đệ chắc?” Minh Huyền thu nụ cười, tay nắm mấy lá bùa, không khí trở nên căng như dây đàn.

Khóe miệng Diệp Kiều giật giật: “Mấy huynh ngày thường ở chung thế này à?” Như thể hận không thể đ.â.m nhau hai nhát ấy.

Tiết Dư bình tĩnh như đã quen với cảnh này: “Ừ. Đánh xong là ổn, đừng lo.”

Diệp Kiều thích xem náo nhiệt, mắt sáng rực, giọng phấn khích nói: “Thật hả!” Đánh đi, đánh đi!

Tiết Dư quay lại, sao thấy tiểu sư muội hưng phấn thế nhỉ? Nàng chợt nhận ra mình quá lộ liễu, vội đổi sang vẻ đau khổ: “Thật sao?”

Tiết Dư: “…” Đừng tưởng đổi mặt là ta không thấy muội đang hào hứng!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com