Ta Dựa Vào Bãi Lạn Để Cứu Vớt Cả Tông Môn

Chương 13: Huynh không vào địa ngục thì ai vào



“Đừng ồn ào!” Tiết Dư bất đắc dĩ lên tiếng ngắt lời hai người: “Đoạn trưởng lão sắp đến rồi.”

Trưởng lão phụ trách huấn luyện họ là một nam nhân râu ria xồm xoàm, thân hình cao lớn vạm vỡ.

“Đây là đệ tử thân truyền mới đến à?” Đoạn Dự vỗ vai Diệp Kiều, khiến nàng ngã lăn ra đất.

Nàng: “…”

Đoạn Dự hơi giật mình: “Yếu vậy sao?”

Diệp Kiều nhìn cơ bắp cuồn cuộn của ông ta, rồi lại ngước nhìn cánh tay nhỏ xíu của mình, không dám hé răng.

Mộc Trọng Hi bĩu môi: “Trưởng lão, muội ấy đâu phải con, bị người vùi dập bao năm như vậy.”

“Diệp Kiều mới đến ngày đầu tiên, người nhẹ nhàng với muội ấy thôi.”

Diệp Kiều nhìn hắn đầy biết ơn.

Đúng là không uổng công chúng ta quen biết nhau mà.

Đoạn Dự cười ha hả: “Đương nhiên rồi, ta hiểu, hiểu mà.”

Ông ta đánh giá Diệp Kiều một lượt, có lẽ cảm thấy đệ tử này không chịu được đòn, chỉ đành tiếc nuối nói: “Vậy cứ thử Đạp Thanh Phong trước đi.”

Đoạn Dự ném một quyển tâm pháp vào lòng Diệp Kiều, nàng theo bản năng ôm lấy.

“Đây là tâm pháp có thể tăng tốc độ, mỗi đệ tử thân truyền đều có một quyển. Mấy sư huynh khác của ngươi đều đã thành thạo, mấy hôm nữa ngươi dành thời gian luyện tập nhiều vào.” Đoạn Dự liếc nhìn nàng, hiển nhiên ông ta cũng nghe nói về sự lười biếng của nàng khi còn ở ngoại môn, nên uy hiếp: “Ba ngày nữa ta sẽ kiểm tra. Đến lúc đó mà chạy chậm, thì liệu hồn bị ta đá đi.”

Diệp Kiều: “… Đá?”

Đá như thế nào?

Rất nhanh nàng sẽ biết.

Vì mới nhập môn, Diệp Kiều ngồi bên cạnh xem Mộc Trọng Hi học Kiếm tu hàng ngày. Đoạn Dự suốt buổi đi sau lưng hắn như mèo vờn chuột.

Mộc Trọng Hi chỉ cần chậm lại một chút là sẽ bị đá vào m.ô.n.g không chút thương tiếc.

Diệp Kiều nhìn cảnh tượng đó mà tái mặt.

Nàng tuy thích lười biếng, nhưng cũng không thích bị người khác đá đâu.

Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Kiều cố gắng ghi nhớ cách ra chiêu của Đoạn Dự, để có thể né tránh trước một bước, tránh khỏi số phận bị đá liên tục.

Cái lợi của Đạp Thanh Phong là khi bị đá thì có thể chạy trốn nhanh hơn một chút.

Mộc Trọng Hi hiển nhiên đã quen với việc bị đá, hắn thậm chí vừa chạy vừa kéo Diệp Kiều một đoạn.

Hai người một trước một sau, chỉ cần ai chậm lại một chút là sẽ bị đá vào mông. Cái sự nhục nhã không thể chịu đựng nổi này chẳng ai muốn hứng chịu, nên cả hai đều bắt đầu liều mạng chạy về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai huynh đệ “khó ở” này bắt đầu kiếp sống tu luyện đầy đau đớn.

Minh Huyền là Phù tu nên không cần tham gia mấy chuyện này, hắn thậm chí còn có thời gian rảnh khi vẽ bùa để buông lời trêu chọc vài câu.

Ngay cả Diệp Kiều cũng không ít lần bị vị Nhị sư huynh “độc mồm” này cười nhạo.

“Củ khoai tây Địa lôi.” Hắn vươn tay ấn vào đầu nàng, khinh bỉ nói: “Sao muội thấp vậy? Nhà muội không cho muội ăn cơm à?”

Diệp Kiều: “…” Mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Nàng bắt đầu tự nhủ trong lòng, người khác giận mình không được giận, giận mà sinh bệnh thì không ổn, hắn là thân truyền nên hắn giỏi.

Trong hai tháng huấn luyện, linh khí ở chủ phong đặc đến nỗi có thể ép người ta nằm rạp xuống. Ngay cả một kẻ lười biếng cũng được nâng cao tu vi. Diệp Kiều thuận lợi từ Luyện Khí ngũ trọng lên cửu trọng.

Hôm nay là tiết học tâm pháp, không may, vị trưởng lão dạy nàng lại chính là Triệu trưởng lão, người đã tận mắt chứng kiến nàng và Mộc Trọng Hi đào một cái hố to sau núi cách đây vài tháng.

Có lẽ vì đã đắc tội với đối phương, mỗi lần đến tiết tâm pháp là ông lại bắt cô đứng lên trả lời câu hỏi. Một khi trả lời không được, số phận chờ đợi Diệp Kiều chính là đi quét dọn Tàng Thư Các.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Triệu trưởng lão giảng được nửa chừng, Diệp Kiều đã bắt đầu không hiểu gì, thấy ông lại định hỏi mình, nàng với tinh thần “thà để bạn c.h.ế.t chứ không để mình chết”, vội vàng giơ tay từ phía sau lên, lớn tiếng kêu:

“Trưởng lão, Minh Huyền sư huynh nói đề này huynh ấy biết ạ!”

Minh Huyền: “…?”

Triệu trưởng lão lúc này mới để ý đến thiếu niên đang ngồi ngơ ngác ở phía sau: “Minh Huyền biết à? Lại đây, ngươi tới biểu diễn một lần cho sư đệ sư muội xem.”

“Cái gì?” Minh Huyền ngơ ngác trợn tròn mắt, sau đó nhìn kẻ chủ mưu, đầy ngạc nhiên.

Diệp Kiều thấy hắn đứng lên thì nhẹ nhõm thở phào, nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Huynh không vào địa ngục ai vào? Nhị sư huynh, huynh là niềm hy vọng của phái Phù tu Trường Minh tông, có câu nói, người tài giỏi thường đa sự, huynh cứ chịu khó vất vả chút đi.”

Sư huynh là để “trêu”.

Nàng tin tưởng vững chắc đạo lý này.

Chứ không phải vì hắn luôn gọi nàng là “khoai tây Địa lôi” đâu.

Nói thật, tiết học tâm pháp thật sự có hơi nhàm chán, Minh Huyền cũng không chăm chú nghe. Dù sao từ khi Diệp Kiều đến, Triệu trưởng lão cứ nhằm vào nàng mà hỏi. Bất ngờ đến lượt mình, hắn mặt mày ngơ ngác đứng lên, rồi cũng mặt mày ngơ ngác ngồi xuống.

Không có gì bất ngờ là bị mắng một trận.

Tiết học được nửa chừng, Diệp Kiều chống cằm, hơi buồn ngủ, nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt không chịu nổi mà bắt đầu lim dim.

Đột nhiên, giọng Minh Huyền nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu sư muội, tan học rồi.”

Diệp Kiều đang nửa ngủ nửa tỉnh với ba chữ “tan học rồi” đã khắc sâu vào DNA ký ức. Nàng phản xạ có điều kiện bật dậy, vì động tác quá lớn nên cái bàn bị văng ra xa một đoạn.

Diệp Kiều theo bản năng cất bước định chạy thẳng đến nhà ăn, kết quả bị Minh Huyền kéo lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com