Sau khi rời khỏi chủ phong, Diệp Kiều nằm dài trên giường, sống không còn gì luyến tiếc, nghĩ mãi không ra vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Thân truyền, nội môn, ngoại môn - thân truyền đệ tử gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất. Ngoài việc tham gia đại bỉ, họ còn phải học và huấn luyện chung. Theo lời Mộc Trọng Hi, còn có nội môn trưởng lão đích thân huấn luyện phản ứng tốc độ, ngày nào cũng bị “đập” tơi tả trong giờ học.
Hồi đó, Diệp Kiều giả vờ đồng tình với hắn vài câu, nào ngờ giờ đến lượt mình. Khi tin nàng phải chuyển đến chủ phong lan truyền, những đệ tử ngoại môn quen biết nàng sốc nhất. Diệp Kiều thành thân truyền? Ai cho nàng đi cửa sau vậy?
“Trên lớp nàng ấy còn chẳng bằng ta.” Một người không phục lẩm bẩm.
“Đúng thế.”
“Thiên phú bình thường, khảo hạch cũng làng nhàng, muốn chọn thân truyền thì phải chọn từ nội môn chứ!”
“Ninh sư tỷ chẳng phải hợp hơn sao?”
Ninh Tình, nội môn đệ tử Trường Minh tông, thượng phẩm Hỏa linh căn, 16 tuổi đã Trúc Cơ - một tiểu thiên tài ngay cả ở đại tông môn. Nàng ta vốn tưởng danh ngạch thân truyền thứ năm đã nằm chắc trong tay, nào ngờ nửa đường lòi ra một ngoại môn đệ tử. Nếu đối phương xuất sắc hơn thì thôi, nhưng sau khi nghe ngóng, Ninh Tình phát hiện Diệp Kiều không chỉ thiên phú kém, mà khảo hạch hàng tháng cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Người thế này, dựa vào đâu mà làm thân truyền?
Đỗ Thuần giúp Diệp Kiều thu dọn đồ đạc trong sân. Hai người quen nhau hai tháng, thân thiết khá tốt. Nghe tin nàng phải đi, hắn ta còn lưu luyến.
“Ngươi giỏi lắm.” Hắn ta vỗ vai nàng: “Im hơi lặng tiếng mà thành thân truyền!”
Đó là thân phận bao người mơ ước. Nhưng Diệp Kiều lại trưng bộ mặt thảm, như vừa mất cả cha lẫn mẹ. Đỗ Thuần hận sắt không thành thép: “Cười cái đi, trưng mặt mày thế là sao?”
Diệp Kiều nặn ra nụ cười thê lương.
Đỗ Thuần: “…” Thôi, đừng cười nữa.
Hắn ta giúp nàng thu dọn đồ đạc. Diệp Kiều nghèo rớt mồng tơi, ngoài thanh kiếm cũ, linh thạch cất trong nhẫn trữ vật thì chỉ có bốn lá bùa dán trên tường, chẳng rõ công dụng. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, xé bùa xuống, rồi gọi Đỗ Thuần: “Chờ chút.”
Nàng nghĩ mình chắc khó xuống núi sớm, vì 900 bậc thang đá kia chỉ nghĩ thôi đã mềm chân. Đối diện ánh mắt khó hiểu của Đỗ Thuần, Diệp Kiều cúi đầu lục nhẫn trữ vật. Đêm qua nàng buồn bã không ngủ, vẽ cả đêm được mấy chục lá bùa.
“Đây là Tụ Linh Phù.” Nàng chỉ hắn ta cách dán: “Tối nằm ngủ là tu luyện được.”
Đỗ Thuần nghi ngờ nhìn mấy lá bùa: “Thật không?” Không phải hắn ta không tin, nhưng nằm mà tu luyện được, thứ tốt thế này tồn tại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Kiều: “Thử đi. Ta dùng rồi.”
Thu dọn xong, nàng vác tay nải, chuẩn bị lên đường. Vừa ra khỏi sân, đột nhiên một luồng kiếm quang trắng xóa chĩa thẳng vào nàng. Diệp Kiều bình tĩnh ngẩng lên, đối diện ánh mắt lạnh lùng của một thiếu nữ.
Nàng thở dài, thử đẩy kiếm ra: “Sư tỷ, có gì từ từ nói. Trường Minh tông cấm rút kiếm mà.”
Ninh Tình bị thái độ tỉnh bơ của nàng chọc tức, mặt lạnh hơn. Sáng nay, sau khi biết được chỗ ở của Diệp Kiều, nàng ta hùng hổ xông đến. “Ngươi dựa vào đâu mà làm thân truyền?” Ninh Tình trừng nàng: “Chỉ vì thân với Mộc sư huynh?”
“Một kẻ trung phẩm linh căn phế vật như ngươi dựa vào gì mà được ở chủ phong, tu luyện cùng Minh Huyền sư huynh?”
Diệp Kiều bị ánh mắt ghen tị của nàng ta nhìn chằm chằm, chậm rãi nói: “Ngươi chẳng biết ta hâm mộ ngươi thế nào đâu.”
Ninh Tình: “?”
Nàng ta nhìn bộ dạng bi thương chân thật của Diệp Kiều, đầu nổi dấu chấm hỏi to đùng.
“Hâm mộ ta cái gì? Hâm mộ ta không được làm thân truyền?” Nếu không phải Diệp Kiều trông quá thật lòng, Ninh Tình còn nghi nàng đang mỉa mai.
Diệp Kiều im lặng, chậm rãi nói: “Ta hâm mộ tất cả những ai không phải nỗ lực như ta.”
Ninh Tình: “…” Có bệnh à?
Trong lúc hai người đang giằng co, một thanh niên bước vào sân, giọng lười nhác: “Đi thôi.”
Hắn dựa người vào tường, mặc áo xám xịt, chẳng có chút khí chất đại đệ tử thân truyền nào.
Diệp Kiều thu lại ánh mắt “đại chiến” với Ninh Tình, xách tay nải, bước đến cạnh thanh niên.
“Đại sư huynh?” Nàng thử gọi.
Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi nàng đều gặp rồi, chỉ có Chu Hành Vân chưa lộ mặt. Trong tiểu thuyết, vị đại đệ tử này là một “soái ca u sầu”, ngày nào cũng nghĩ cách tìm chết, cuối cùng được nữ chủ dịu dàng thiện lương Vân Thước cứu rỗi, trở thành một thành viên si tình trong hậu cung nàng ta.