Lúc này, Chưởng môn đã tin bảy tám phần những lời Ngự Đan Liên vừa nói.
Nhưng dù sao Bạch Trì cũng là cường giả Hóa Thần.
Vừa rồi thấy Bạch Trì thà bị thương cũng muốn bảo vệ cho Tạ Thanh Dư, há lại dễ dàng để Tạ Thanh Dư bước lên Thang Vấn Tâm lần nữa?
Thế nhưng nhìn bộ dạng Ninh Triều lúc này, rõ ràng là nhất quyết muốn đòi lại công bằng!
Bên ngoài, tiếng bàn tán xôn xao của các đệ tử vang lên ong ong trong tai.
Nếu giờ Tạ Thanh Dư thật sự bước lên Thang Vấn Tâm, vạch trần ra đủ chuyện tà thuật dơ bẩn; vậy thì danh dự của Cửu Huyền Kiếm Môn- tiên môn đệ nhất tu tiên giới chẳng phải là sẽ bị bôi nhọ đến mức không thể vãn hồi?
Chưởng môn đành chắp tay hướng về hai vị trưởng lão Hóa Thần, trầm giọng nói:
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Hai vị hộ môn trưởng lão xin hãy quay về đi. Hỏa Linh này vốn là cơ duyên Ngự Đan Liên đáng được nhận."
Hai vị trưởng lão Hóa Thần nghe vậy thì khẽ gật đầu, không nhiều lời, thi triển Thiên Lý Quyết rời khỏi đại điện.
Chưởng môn lúc này mới quay sang Ninh Triều:
"Hôm nay đến đây thôi, đạo hữu đã đòi lại công bằng cho đồ nhi của mình rồi. Phía Bạch Trì ta tự có cách khuyên giải, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi. Nếu làm lớn chuyện, e là chẳng có lợi cho bất kỳ ai."
Ninh Triều mỉm cười ôn hòa:
"Chưởng môn sư điệt xử sự công bằng, không hổ là người mà tiên phụ ta năm xưa đã dốc lòng tiến cử tiếp quản chức vị chưởng môn."
Chưởng môn nghe vậy, ánh mắt xa xăm, ký ức ngày trước ùa về.
Thuở ấy, mối quan hệ giữa hắn và phụ thân Ninh Triều cũng coi như không tệ…
Ninh Triều dẫn hai đệ tử quay về Thanh Liên Phong.
Dọc đường, sắc mặt Ninh Triều đã thu lại ý cười, không nói một lời nào.
Kỷ Hoài Tư và Ngự Đan Liên theo sát phía sau, không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy như vừa làm sai điều gì, trong lòng thấp thỏm không yên.
Kỷ Hoài Tư âm thầm truyền âm cho Ngự Đan Liên:
"Tiểu sư muội, muội nói xem, sư phụ có phải đang tức giận lắm không?"
Ngự Đan Liên vốn không biết truyền âm, chỉ đành gật đầu lia lịa.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Ngự Đan Liên lại lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Trở lại Thanh Liên Phong.
Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Ninh Triều đã xoay người đối mặt với hai người họ.
Cả hai lập tức đứng nghiêm chỉnh, Ngự Đan Liên len lén vân vê Hỏa Linh ở trong tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các con biết sai chưa?"
Ngự Đan Liên: "Biết sai rồi, biết sai rồi!"
Kỷ Hoài Tư: "Biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi!"
"Sai ở đâu?"
Ngự Đan Liên cúi đầu, giọng run run: "… Không nên đắc tội Tạ Thanh Dư trước mặt bao nhiêu người như thế."
Kỷ Hoài Tư tiếp lời: "Đáng lẽ nên âm thầm ra tay!"
Ninh Triều trầm giọng: "… Không đúng, nói lại, sai ở đâu?"
Ngự Đan Liên nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra còn sai ở đâu nữa.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt sư phụ vẫn lạnh nhạt, không còn nét ôn nhu như mọi khi, nàng lập tức ngoan ngoãn cúi đầu nói:
"Không nên tính kế lừa người ta nhiều linh thạch như vậy… Tam sư huynh, mau mang hết linh thạch ra đi!"
Kỷ Hoài Tư lập tức phất tay, hơn một vạn viên linh thạch thượng phẩm đổ đầy đất, linh khí lập tức nồng đậm thêm vài phần.