Một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, ngay sau đó là ba tiếng hét đồng thanh vang lên.
Khóe miệng chưởng môn trào máu, may mà hắn đã vận thuật hộ thể từ trước nên chỉ bị dư chấn từ một chiêu của Hóa Thần này đánh cho nội thương.
Hắn ngẩng đầu nhìn người đang chắn trước mặt Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư.
Người đó mặc trường bào màu nguyệt bạch, trên gương mặt trắng trẻo trẻ tuổi kía vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa.
Hắn dang tay ra, đứng chắn trước mặt Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư như gà mẹ che chở đàn con.
“Ôi chao, nghe nói thuật pháp bảo hộ mà sư phụ đã đặt lên người ta có thể đỡ được một kích toàn lực của Hóa Thần đó nha, Không ngờ lại còn có thể phản đòn nữa cơ đấy!”
Ninh Triều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trì.
Bạch Trì một tay vịn kiếm, một tay chống xuống đất, lúc này đã tức đến muốn nổ tung!
Vừa rồi, khi kiếm khí của hắn sắp bổ xuống hai người Thanh Liên Phong thì Ninh Triều bỗng nhiên xuất hiện, lấy thân mình đỡ lấy chiêu kiếm của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng có thể g.i.ế.c gọn cả ba người, nào ngờ kiếm khí vừa chạm đến người Ninh Triều đã bị phản ngược trở lại.
Hắn căn bản không kịp phản ứng, đành vội vàng ôm lấy Tạ Thanh Dư để bảo vệ.
Cuối cùng chính hắn lại bị thương bởi chiêu kiếm của mình.
Bạch Trì tức giận đến run rẩy cả người, lập tức giơ kiếm định xông lên lần nữa.
Nhưng chưởng môn sao có thể để hắn tiếp tục phạm sai lầm được?
Hai vị cường giả Hóa Thần lập tức xuất hiện trong đại điện.
Họ chắn trước mặt Bạch Trì, giọng bình tĩnh: “Sư đệ, ngươi đã vi phạm môn quy, xin hãy lập tức dừng tay!”
Bạch Trì miệng phun máu, giận dữ trừng mắt nhìn ba sư đồ Ngự Đan Liên, sau đó quay người ôm lấy Tạ Thanh Dư rời đi.
Ánh mắt của hai vị cường giả Hóa Thần lúc này lại đổ dồn lên người Ninh Triều.
“Mong sư thúc hiểu rõ, Hỏa Linh vô cùng trân quý, xin hãy để đệ tử của ngươi giao nó ra.”
Ngự Đan Liên nhìn sang Kỷ Hoài Tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hoài Tư gật đầu, khẽ truyền âm cho nàng: “Đưa cho bọn họ đi, sau này lại để Tịnh Phàm Tâm Liên mang nó ra.”
Ngự Đan Liên ôm Hỏa Linh, vừa định bước tới thì Ninh Triều đã đưa tay ra ngăn lại.
“Hai vị sư điệt nói thế là sao?”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Hỏa Linh là cơ duyên của đệ tử ta, sao lại phải giao ra?”
Chưởng môn vội nói: “Hỏa Linh vốn là vật của sư muội Tạ Thanh Dư, bây giờ nó không muốn đi theo sư muội Tạ Thanh Dư nữa, đương nhiên nên giao lại cho môn phái giữ gìn.”
Ninh Triều lập tức cười một tiếng: “Ta chưa từng nghe nói vật vô chủ còn có ‘nơi nên về’ đấy!”
“Từ bao giờ mà Cửu Huyền Kiếm Môn lại thành ra như thế này?”
“Các ngươi hãy mở to mắt mà nhìn kỹ đi, tiểu đồ đệ của ta, nó là một Phật tu!”
“Luyện Khí tầng một!”
“Trên đỉnh Thang Vấn Tâm còn khắc tên của nó kia kìa!”
“Một trong Bản nguyên thập nhị linh- Hỏa Linh đã chủ động muốn đi theo nó!”
“Lúc mới nhập môn, nó nói Tạ Thanh Dư đã cướp đi linh căn của nó, các người không tin!”
“Bây giờ Tạ Thanh Dư lại nói đồ đệ ta cướp đi linh căn của nàng ta thì các ngươi lại tin ngay!”
“Hừ! Ta nhớ ra rồi, Thang Vấn Tâm không phải còn có một công dụng nữa sao?”
“Chỉ cần thi triển thuật pháp là có thể nhìn thấy tâm ma mà đệ tử từng gặp phải!”
“Không bằng để Tạ Thanh Dư leo Thang Vấn Tâm một lần. Chắc chắn có thể từ tâm ma của nàng ta mà trả lại sự trong sạch cho đồ đệ ta!”
Từng câu từng chữ của Ninh Triều vang lên như chuông đồng, bảo vệ chặt chẽ Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư ở sau lưng.
Kỷ Hoài Tư hơi ngây người, nhìn bóng lưng sư phụ trước mặt, trong lòng không khỏi xúc động.
Còn Ngự Đan Liên nhìn Ninh Triều và Kỷ Hoài Tư trước mặt, trái tim đập loạn cả lên.