"Nếu vi sư có mặt ở đó, nhất định sẽ bắt mấy vị phong chủ kia mỗi người phải nộp ít nhất một vạn thượng phẩm linh thạch!"
Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư hoàn toàn không ngờ sư phụ lại nói thế.
Một cao một thấp liếc mắt nhìn nhau, đều ngạc nhiên đến không thốt nên lời.
Thì ra sư phụ đang trách bọn họ kiếm được ít quá sao!
Nghĩ lại cũng đúng!
Mấy người chưởng môn chẳng qua chỉ tổn thất hơn một vạn thượng phẩm linh thạch mà thôi.
Nhưng sư phụ lại mất đi thuật pháp bảo mệnh do sư tổ Phản Hư kỳ để lại- thứ đủ sức ngăn một kích của tu sĩ Hóa Thần!
Loại thuật pháp này bình thường chỉ có thể kích hoạt được một lần duy nhất.
Đó là thuật pháp bảo mệnh của sư phụ!
Thế mà bây giờ cứ thế mất trắng!
Đúng là quá lỗ vốn rồi!
Ngự Đan Liên nhìn về phía Ninh Triều, chân thành nói:
"Sư phụ, linh thạch chúng con kiếm được tuy ít, nhưng cũng xin người nhận lấy coi như bồi thường."
Ninh Triều phất tay:
"Mấy thứ vụn vặt đó các con mang theo không tiện thì cứ ném hết vào Tàng Bảo Các đi."
"Vi sư hôm nay mệt mỏi quá độ, cần bế quan nghỉ ngơi ít ngày. Các con nhớ kỹ, sau này làm việc phải biết chừng mực, nếu có chuyện vượt quá khả năng thì lập tức đến Dưỡng Tâm Điện tìm vi sư!"
Dứt lời, Ninh Triều lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Ngự Đan Liên nhìn đống linh thạch dưới đất, suy tư một lát rồi nói: "Tam sư huynh, huynh thu lại đi, chúng ta giữ lại một ít, còn lại thì mang bỏ vào Tàng Bảo Các."
"Tam sư huynh, vừa rồi sư phụ nói là… bế quan nghỉ ngơi phải không?"
"Đúng vậy, muội không nghe lầm đâu."
"Đây đã là lần thứ ba muội nghe sư phụ nói ‘bế quan nghỉ ngơi’ rồi đó. Hai lần trước muội còn tưởng mình nghe nhầm, bình thường chẳng phải đều nói là ‘bế quan tu luyện’ sao?"
"Tiểu sư muội à, sư phụ chúng ta chỉ có ngũ linh căn thôi. Tu vi Trúc Cơ này cũng là nhờ bảo vật sư tổ và phụ thân người để lại đập lên người mới có đấy."
"Người có bế quan tu luyện hay không cũng chẳng quan trọng gì, ngũ linh căn tu luyện chậm như rùa, chẳng bằng cứ tiếp tục gom bảo vật tăng tu vi thì còn nhanh hơn, tự tu luyện chỉ tổ phí thời gian."
"Thì ra là vậy."
Thắc mắc trong lòng được giải đáp, Ngự Đan Liên lấy Hỏa Linh ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tam sư huynh, hỏa linh giao cho huynh."
Kỷ Hoài Tư thoáng giật mình, nhìn hỏa linh được nàng nắm gọn trong tay.
Một trong Bản nguyên thập nhị linh - Hỏa Linh.
Ngự Đan Liên vốn có hỏa linh căn đỉnh cấp, nếu có được Hỏa Linh, tu vi của nàng nhất định sẽ tăng tiến thần tốc.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ấy vậy mà nàng không hỏi han lấy nửa câu, lập tức đưa nó cho hắn, thậm chí còn chẳng buồn hỏi có trả lại không.
Kỷ Hoài Tư bật cười, dùng linh lực đón lấy hỏa linh.
"Tiểu sư muội, đa tạ muội."
"Là muội phải cảm ơn tam sư huynh mới đúng, vốn dĩ có thể lặng lẽ đoạt lấy hỏa linh, ấy thế mà chỉ vì chút lòng riêng của muội mà khiến sư huynh và sư phụ phải ra mặt, suýt nữa còn gặp nguy hiểm."
"Đòi lại công bằng cho muội sao lại là lòng riêng được? Muội chịu oan ức chính là Thanh Liên Phong chúng ta chịu oan ức! Công bằng này nhất định phải đòi lại!"
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
"Tiểu sư muội, sư huynh phải bế quan luyện đan, không biết bao lâu mới ra được. Muội nhớ kỹ lời huynh dặn đây: phải tránh xa tên Diệp Thanh Minh âm u kia, huynh thấy hắn không phải người tốt đâu."
"Vâng vâng."
"Đúng rồi, đây là tâm pháp Thiên Lý Quyết, Trúc Cơ là có thể tu luyện."
Một miếng ngọc giản rơi vào trong tay Ngự Đan Liên.
Nàng đón lấy xem qua, ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Hoài Tư đã vội vàng rời đi.
Ngự Đan Liên cất ngọc giản, trở về tiểu điện của mình, lập tức vỗ vỗ vào tai mình:
"Tịnh Phạn Tâm Liên, mau ra đây. Lần trước ta bảo ngươi hỏi hỏa linh về chuyện kia, ngươi hỏi được chưa? Nó có biết vị trí của một mảnh tàn hồn của một nam nhân rất đẹp, thường xuyên thở gấp hay không?"
Tịnh Phạn Tâm Liên từ tai nàng bay ra, đáp xuống vai, nớ cười nói:
"Trước đó ngươi đã hứa rồi, đợi sư huynh ngươi trở về, nhất định để hắn lập khế ước với ngô, tôn kính ngô vô điều kiện, mọi chuyện đều nghe lệnh ngô, ngươi đừng nuốt lời đấy!"
"Nhất định không nuốt lời! Đợi sư huynh ta về, ta sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời ngươi!"
"Được rồi~ Ngô tin ngươi. Hỏa Linh nói nó thực sự biết có một mảnh tàn hồn ở nhân gian, hiện đang bị phong ấn trong một di tích bí cảnh nào đó. Nhưng nó không chắc có phải là nam nhân rất đẹp, thường xuyên thở gấp’ mà ngươi muốn tìm hay không."
Ồ?
Nhân gian sao?
Lần trước sư phụ còn bảo Thất sư huynh Diệp Thanh Minh đưa nàng xuống nhân gian chơi cơ mà!