Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 3



Vĩnh Hi năm thứ tám, ngày hai mươi tám tháng năm.

Trong phủ viện Tây Bình hầu, một đám nha hoàn bà tử tụ tập một chỗ, nói: "Nói cho các ngươi biết một chuyện động trời, buổi tối hôm qua, tiểu thư của Hầu phủ chúng ta tự sát."

"Thật sao?"

"Còn hơn cả ngọc trai thật, ngay cả lão thái thái ăn chay niệm phật ngoài thành cũng kinh động, hôm qua đã vội vàng trở về phủ."

"Ngươi nghe được từ đâu vậy?"

"Nha đầu nhà ta ở chỗ tiểu thư vừa được thăng lên làm nha hoàn nhị đẳng, chạng vạng hôm qua, nghe thấy một tiếng thét chói tai, các ngươi đoán xem thế nào, thì ra là tiểu thư đã dùng kéo cắt đứt cổ tay."

"Ai ui! Tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám hạ thủ với chính mình, tiểu thư làm vậy là vì sao chứ!"

"Nói cho các ngươi hay, tiểu thư từ sau khi xem cuộc đua thuyền rồng vào tiết Đoan Ngọ, liền một lòng một dạ muốn gả cho vị tiến sĩ tài hoa hơn người kia, nghe nói là vị tiến sĩ này đã làm một bài thơ, nhưng phu nhân nhà ta không đồng ý, bởi vì vị tiến sĩ này xuất thân hàn môn."

"Vậy thì thật đáng tiếc, cho dù văn tài của vị tiến sĩ kia có tốt đến đâu, một kẻ hàn môn làm sao có thể xứng với tiểu thư khuê các nhà ta, phu nhân sao có thể cam tâm để tiểu thư gả đến nhà nghèo khổ chịu khổ."

Một đám người liên tục thở dài lắc đầu, bởi vì mải mê bàn tán, đến nỗi người đứng phía sau cũng không hay biết.

Cây gậy trong tay lão phu nhân gõ mạnh hai cái xuống nền gạch xanh, quay sang Lưu thị bên cạnh nói: "Ta mới ra ngoài có mấy ngày, nhà này đã không còn gia quy nữa rồi, lũ hạ nhân cũng dám ở sau lưng chủ tử mà buôn chuyện."



Ma ma bên cạnh Lưu thị liếc mắt một cái, đám nha hoàn bà tử lập tức biến mất tại chỗ, ai nấy đều vội vàng làm việc, Lưu thị run giọng nói: "Là lỗi của con dâu, không quản lý tốt phủ đệ, xin mẫu thân trách phạt."

Lão phu nhân thở dài, nói: "Ta không muốn nói ngươi, chỉ là ngươi làm chủ mẫu của một nhà, phải có uy nghiêm của chủ mẫu, bằng không làm sao quản lý được một Hầu phủ rộng lớn như vậy. Còn có chuyện của Cẩm Nhi, nếu ngươi quản lý nghiêm khắc một chút, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Một cô nương chưa cập kê đã làm ra chuyện như thế, nếu thật sự truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa Cẩm Nhi hành động dứt khoát như vậy, có phải là có kẻ đứng sau xúi giục hay không, nếu là vị tiến sĩ kia, ngươi thử nghĩ xem sẽ có hậu quả như thế nào."

Lưu thị càng nghe càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bà ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói: "Là lỗi của con dâu, rất nhiều chuyện con dâu không nghĩ đến, mẫu thân lần này trở về ở lại luôn đi, con dâu có gì không hiểu cũng có thể học hỏi thêm từ mẫu thân."

Lão phu nhân vốn là người thích yên tĩnh, so với cuộc sống phồn hoa ở kinh thành, bà càng yêu thích sự yên tĩnh ở ngoại ô hơn, bởi vậy giao Hầu phủ cho con dâu quản lý, chỉ muốn an hưởng tuổi già.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng hiện giờ xem ra bà không thể nào yên tâm được nữa, bà khẽ “ừ” một tiếng coi như đồng ý, sau đó lại nói: "Chờ chuyện này qua đi, đám nha hoàn bên cạnh Cẩm Nhi, còn có những kẻ thích buôn chuyện trong phủ này, hãy dọn dẹp cho sạch sẽ, ngay cả cái miệng cũng không quản được, giữ lại chẳng phải là tự rước họa vào thân sao."

Lưu thị vội vàng đáp ứng, mấy người chậm rãi đi về phía khuê phòng của Cù Cẩm.

Cù Cẩm nhìn chằm chằm vào những bông hoa mai được thêu trên màn trướng, nàng nhớ rõ đó là cảnh vật nàng nhìn thấy mỗi sớm mai khi chưa rời khỏi Hầu phủ, bức tranh thêu hoa mai kia là do chính tay nàng thêu, còn được Trúc Thanh khen ngợi hết lời, nhưng tại sao bây giờ nàng lại nhìn thấy nó, chẳng lẽ là mơ?

Cho đến khi cổ tay truyền đến một trận đau đớn, nàng mới nhìn băng gạc được băng bó trên cổ tay, vết thương này cùng với bức tranh thêu hoa mai kia đều nhắc nhở nàng rằng nàng đã được sống lại, nhưng ngay lập tức một nỗi hận thù dâng lên trong lòng nàng.

Trong đầu nàng bất chợt hiện lên câu nói đó: Chỉ cần muội gả cho ta, ta sẽ một lòng một dạ với muội, quyết không nạp thiếp, xem đó như là lời thề nguyện.



Chính vì câu nói đó, đã khiến nàng quyết tâm làm ra hành động dại dột đó, cũng khiến mẫu thân mềm lòng, sợ nàng nghĩ quẩn, nên đã đồng ý hôn sự này.

Lúc này, cơn đau nhói ở cổ tay như đang cào xé tim nàng, nhắc nhở nàng đã từng ngu ngốc như thế nào, chỉ vì một bài thơ của tên tiểu nhân đó, đã khiến gia đình nàng tan nát, nàng đã mù quáng đến nhường nào.

Bây giờ ông trời đã cho nàng cơ hội để làm lại, nàng nhất định phải bảo vệ gia đình mình, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì trái với ý muốn của người nhà nữa.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân của mấy người, tiếng đẩy cửa “ken két” vang lên, một nhóm người bước vào, dẫn đầu là lão phu nhân mà nàng đã lâu rồi không gặp.

Nàng nhớ rõ ở kiếp trước, lão phu nhân vì lo lắng cho nàng mà vội vàng trở về suốt đêm, nhưng lại vì câu nói của nàng: “Tổ mẫu sao lại cổ hủ giống như mẫu thân vậy?”, mà lên cơn đau tim tại chỗ, nửa đời còn lại chỉ có thể nằm liệt giường.

Bây giờ gặp lại, nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Lão phu nhân tuổi đã cao, tuy có chút hoa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, bà được ma ma bên cạnh dìu đến.

Lão phu nhân ngồi xuống mép giường, nhìn đứa cháu gái đáng thương đang khóc nức nở, cơn tức giận trong lòng bà liền tan biến, lời đến bên miệng cũng trở thành: “Tổ mẫu mới có bao lâu không gặp con, sao con lại gầy đi nhiều như vậy?”

Cù Cẩm nghe vậy càng khóc lớn hơn, chính vì người nhà quá đỗi yêu thương nàng, chính vì từ nhỏ nàng đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nên nàng mới không biết thế sự hiểm ác, lòng người khó đoán.

Nàng cố gắng dùng mu bàn tay lau nước mắt, lúc này mới nhìn rõ lão phu nhân, chỉ thấy hai bên tóc mai của bà đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn.

Nàng nhẹ nhàng gọi: “Tổ mẫu, là Cẩm Nhi không tốt, khiến tổ mẫu phải vất vả vì con.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com