Lão phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cù Cẩm, nói: “Tổ mẫu chỉ có một đứa cháu trai, một đứa cháu gái, nghe tin con xảy ra chuyện, sao tổ mẫu có thể không lo lắng cho được?”
Cù Cẩm xấu hổ cúi đầu.
Lão phu nhân nhẹ nhàng nâng cổ tay bị thương của Cù Cẩm, bất chợt thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Tổ mẫu muốn hỏi con vài vấn đề, Cẩm Nhi có thể thành thật trả lời tổ mẫu không?”
Cù Cẩm gật đầu.
“Vì sao con lại thích vị tiến sĩ kia?” Lão phu nhân hỏi.
Trong lòng Cù Cẩm lúc này làm gì còn chút tình cảm nào, nhưng tối qua nàng tự tử vì hắn là sự thật, bây giờ đột nhiên thay đổi, e là không ổn, nên đành nói: “Bởi vì con chưa từng được nghe bài thơ nào hay như vậy, con nghĩ người có thể làm ra bài thơ như vậy nhất định là người tài hoa xuất chúng, cho nên…”
“Chỉ là bởi vì như vậy?” Lão phu nhân nghi ngờ cắt ngang lời nàng, hỏi lại.
Đương nhiên là không phải, từ sau tết Đoan Ngọ, hai người đã trao đổi thư từ, lén lút gặp mặt, Cù Cẩm cảm thấy Dương Hạo quả thật là người tài giỏi, cuối cùng bởi vì lời hứa hẹn đó, Cù Cẩm mới hạ quyết tâm, đời này nhất định phải gả cho hắn, nhưng bây giờ nàng chỉ đành gật đầu.
Lão phu nhân nhìn thấu tâm tư của nàng, nói tiếp: “Vậy Cẩm Nhi có biết gia cảnh của hắn như thế nào không? Đã đính hôn hay chưa? Có bao nhiêu thϊếp thất? Cẩm Nhi có biết những điều này không?”
Cơ thể Cù Cẩm run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng bỗng nhớ tới câu nói đó: Nàng đã có thai với ta, nhưng đứa bé của phu nhân quá mức cao quý, ta không dám nhận.
Kiếp trước nàng chỉ biết hắn xuất thân hàn môn, liền mơ mơ hồ hồ gả cho hắn, chưa từng tìm hiểu kỹ càng.
Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nàng, liền nói: “Cho nên chuyện này không thể nóng vội, con cái gì cũng không biết về hắn, đã vì hắn mà tìm chết, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, mà vị tiến sĩ kia lại đã có vợ con, vậy con sẽ như thế nào? Chẳng lẽ đường đường là đích nữ của Tây Bình Hầu phủ, lại đi làm thiếp cho người khác hay sao?”
Cù Cẩm ấp úng nói: “Là con hồ đồ, con đã không suy nghĩ chu toàn, khiến tổ mẫu và mọi người phải lo lắng.”
“Đứa nhỏ ngốc này, không trách con, chỉ trách chúng ta bình thường quá mức nuông chiều con, mới khiến con có tính cách này, sau này… sau này hãy nói. Chuyện của con, đợi tổ mẫu điều tra rõ ràng, chúng ta lại bàn bạc, được không?”
Nếu như kiếp trước nàng có thể bình tĩnh nghe lão phu nhân phân tích, có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau này, cũng sẽ không khiến lão phu nhân tức giận đến mức nửa đời còn lại phải nằm liệt giường. Nghĩ đến đây, Cù Cẩm cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng nói: “Con nghe lời tổ mẫu, đợi khi nào con khỏe lại, con sẽ đến hầu hạ người, mỗi ngày sẽ xoa bóp cho người.”
Lão phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà mỉm cười nói: “Chờ con khỏe lại rồi hãy nói.”
Lúc này, Cù Cẩm mới nhìn sang Lưu thị: “Mẫu thân, là con gái không phải, con gái sau này sẽ không làm ra chuyện dại dột như vậy nữa, xin người đừng lo lắng cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lưu thị rưng rưng nước mắt, bà cảm thấy sau chuyện này, Cù Cẩm đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, bà nói: “Không sao, sau này có chuyện gì thì nói với chúng ta, không có chuyện gì là không thể giải quyết, con nhớ chưa?”
Cù Cẩm gật đầu, ba người lại nói chuyện một lúc, sợ ảnh hưởng đến Cù Cẩm nghỉ ngơi, lão phu nhân bèn dẫn theo đám người hầu lui ra ngoài.
Mọi người đang đi, Lưu thị bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt lão phu nhân: “Mẫu thân, may mà có người, nếu không con thật sự không biết nên làm như thế nào.”
Lão phu nhân vội vàng đỡ lấy cánh tay Lưu thị, nói: “Mau đứng lên, Cẩm Nhi cũng là cháu gái của ta, ta sao có thể không lo lắng cho nó, không lo lắng cho Hầu phủ cho được?”
Lão phu nhân tuổi đã cao, tay run rẩy không đỡ nổi Lưu thị, hai ma ma bên cạnh vội vàng bước tới giúp đỡ, Lưu thị lau nước mắt nước mũi, đứng dậy.
Lão phu nhân nói tiếp: “Thật ra ta biết ngươi là người thật thà, sao có thể nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy? Con trai ta cũng vì vậy mà xem trọng ngươi, nên mới không nạp thiếp. Ngươi cũng một lòng vì gia đình này, ta đều nhìn thấy, ta không trách ngươi, chuyện vừa rồi ở hậu viện chỉ là muốn mượn cơ hội đó để dạy dỗ đám hạ nhân một chút, Hầu phủ lớn như vậy, không có quy củ thì sẽ loạn, nhưng sau này ngươi nên cẩn thận một chút.”
Lưu thị nhẹ nhàng đáp ứng.
Lão phu nhân lại nói: “Tên tiến sĩ kia không phải là người đơn giản, nếu như hắn thật sự trở thành con rể của nhà chúng ta, hắn mà có ý đồ gì, Cẩm Nhi sẽ lại vì hắn mà làm ra chuyện dại dột. Hơn nữa, trên đời này thiếu gì tiến sĩ, có người cả đời chỉ làm một chức quan nhỏ, hơn nữa còn không biết hắn có phải là kẻ đạo đức giả hay không, nếu hắn là kẻ xấu xa, thì thật sự là phiền phức.”
“Mẫu thân nói đúng, con dâu cũng lo lắng hắn có mưu đồ khác, cho nên mới kiên quyết phản đối, chỉ là con dâu không nghĩ ra được cách nào hay, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lão phu nhân chống gậy, nói: “Trước tiên, ngươi phái người đi điều tra lai lịch của hắn, là người hay là quỷ, cuối cùng cũng sẽ lộ ra sơ hở, nếu như hắn không có sơ hở, vậy thì chúng ta tạo ra sơ hở cho hắn, hôn sự này vốn không môn đăng hộ đối, không có gì để bàn cãi.”
“Vâng, con dâu sẽ cho người đi làm ngay.”
Từ khi tỉnh lại, Cù Cẩm không tài nào ngủ được, trong lòng nàng luôn có một nỗi bất an, sợ nhắm mắt lại, tất cả sẽ lại trở thành giấc mơ.
May mà cơn đau ở cổ tay vẫn luôn nhắc nhở nàng, nàng mới dần dần bình tĩnh lại, nàng nhớ đến lời lão phu nhân vừa nói, Dương Hạo nói hắn đã có con, vậy đứa bé đó là con của ai? Có phải là con của hắn và người biểu muội kia không?
Nghĩ đến đây, nàng bèn gọi Trúc Thanh đến, dặn dò: “Ngươi hãy chuẩn bị một ít lễ vật, chọn hai người lanh lợi trong phủ, thay ta đi làm một việc.”
Trúc Thanh lo lắng nhìn nàng, do dự không nói, nàng ta cho rằng Cù Cẩm lại muốn đi tìm Dương Hạo.
Cù Cẩm biết Trúc Thanh vẫn luôn không thích Dương Hạo, còn từng khuyên bảo nàng, chỉ là lúc đó nàng đâu có nghe lọt tai, bây giờ nghĩ lại, nàng thấy cảm động vì tấm lòng của Trúc Thanh, kiếp trước, Trúc Thanh luôn ở bên cạnh nàng đến giây phút cuối cùng, tình nghĩa đó khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, nàng là chủ tử, nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người chủ tử.
Kiếp này, nàng nhất định sẽ không để những người bên cạnh phải chịu khổ nữa, nàng nhẹ giọng nói: “Trúc Thanh, tối qua ta mơ một giấc mơ, mơ thấy Dương công tử có một người biểu muội, hai người là thanh mai trúc mã, còn sinh con cho hắn. Cả ngày hôm nay tâm trạng ta bất an, cộng thêm những lời tổ mẫu vừa nói, ta càng thêm lo lắng, cho nên ngươi hãy thay ta đi điều tra, xem nhà Dương công tử ở đâu, sau khi đã biết rõ ràng, ngươi hãy tìm người…”