Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 2



Cù Cẩm từ trong bức tranh lụa nhìn thấy bóng dáng đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc, nói: "Nếu đã như thế, tại sao chàng lại để nha hoàn của ta quỳ gối trong tuyết lạnh như vậy, chàng đây là tức giận nàng ấy hay là tức giận ta? Chàng đừng quên, dù sao chàng cũng là con rể của Tây Bình hầu phủ, là phụ thân và huynh trưởng đã dùng hết nhân mạch, mới có được địa vị của chàng như ngày hôm nay, một người vinh hiển thì tất cả đều vinh hiển, một người chịu tai ương thì tất cả đều chịu tai ương, lẽ nào chàng không nên ra chút sức lực sao?"

"Phu nhân, nàng tới đây là để hưng sư vấn tội sao? Hay là đến đòi nợ nhân tình? Hôm nay nàng có thể đứng ở đây, chính là ta đang bận tâm đến chút tình nghĩa này, chẳng lẽ nàng còn muốn ta liều mạng vào đó sao?"

Cù Cẩm đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Sao chàng biết phụ thân và huynh trưởng không phải bị oan uổng, mà là bị người khác hãm hại?"

"Ồ! Thì ra phu nhân lại nghĩ như vậy, cũng được, nhưng phu nhân trời sinh tính tình cao ngạo, ngay cả cầu xin người khác cũng chỉ phái một nha hoàn tới, người nhà của phu nhân cũng như thế, đối với ta luôn có thái độ bố thí, chưa từng để ta vào mắt."

Nói xong, Dương Hạo bỗng nhiên chuyển đề tài: "Nếu như phu nhân thật sự muốn cứu phụ thân và huynh trưởng, vậy nàng hãy quỳ ở bên ngoài trong tuyết mấy canh giờ, có lẽ ta có thể liều mạng này đi cầu xin."

Cù Cẩm cười nhạo một tiếng, không nói một lời đi ra ngoài, quỳ xuống ngay chỗ Trúc Thanh vừa quỳ, khoảnh khắc này, nàng có cảm giác như có gì đó trong lòng sụp đổ, rơi thẳng xuống.

Trúc Thanh vội vàng khoác áo choàng lên người Cù Cẩm, nói: "Phu nhân, thân thể người luôn yếu ớt, cô gia đây là muốn mạng của người đó! Người cần gì phải như thế."

Đây là nàng nợ người nhà, năm đó không nghe lời khuyên bảo, cố ý muốn gả cho hắn ta, hôm nay quỳ ở đây cũng là muốn đi hết con đường này: "Trúc Thanh, muội đi đi, đừng trở về nơi này nữa." Nói xong, Cù Cẩm ngẩng đầu lên, tuyết trắng rơi lả tả vào người nàng, trái tim nàng càng lúc càng lạnh.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Cù Cẩm đã không còn cảm giác. Đột nhiên, nàng cảm thấy một cỗ ấm áp dưới thân, sau đó là một cơn đau truyền đến, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể chảy ra, không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống.

Không biết là ai đã kêu lên một tiếng thất thanh: "Phu nhân chảy máu, thật nhiều máu!"

Cù Cẩm khép hờ hai mắt, không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Dương Hạo rốt cục cũng xuất hiện. Hắn ta vẫn mang một bộ dáng lạnh lùng và thản nhiên như vậy, đ.â.m thẳng vào trái tim lạnh lẽo của nàng, nàng mấp máy môi, khẩn cầu nói: "Đứa nhỏ, con của chúng ta, chàng hãy cứu lấy con của chúng ta."

Dương Hạo ghé vào tai nàng, nói nhỏ: "Con cái sao? Ta đã có từ lâu rồi, mà hài tử của phu nhân lại quá mức cao quý, ta không nuôi nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này Cù Cẩm hận chính mình đến nhường nào, nàng cười đến đau đớn, sớm biết mình mang thai, nàng đã không quỳ gối trong tuyết lâu như vậy, nàng thở d.ốc nói: "Chàng không có trái tim sao? Dù sao đây cũng là cốt nhục của chàng."

"Phu nhân, nàng hồ đồ rồi, với thân phận và địa vị của ta hôm nay, muốn một đứa bé, có rất nhiều người nguyện ý sinh cho ta."

Toàn thân Cù Cẩm run rẩy, một cỗ lạnh lẽo truyền khắp tứ chi: "Vì sao là ta?"

"Bởi vì phu nhân thân phận cao quý, bởi vì phu nhân thuần khiết không rành thế sự."

"Ta tự hỏi, đã một lòng chân thành đối đãi với chàng, suy nghĩ cho chàng, mặt dày mày dạn cầu xin người nhà hết lần này đến lần khác, mắt thấy chàng một đường thăng quan tiến chức, chúng ta cũng vẫn â.n á.i như lúc ban đầu, chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?" Cù Cẩm mở to hai mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mắt.

Chỉ thấy hắn ta nhếch mép nói: "Phu nhân, ta nói gì nàng cũng đều tin là thật, nếu nàng thật sự tốt với ta, thì đã sẽ không ngay cả việc ta nạp thiếp cũng ngang bướng như vậy, nàng nghĩ xem có vị quan nào không phải tam thê tứ thiếp, có ai mà không phải lấy phu làm đầu, nàng xem người ngoài nói ta thế nào, nói ta sợ vợ, nhìn sắc mặt nữ nhân mà sống."

Cuối cùng Cù Cẩm thở dài một hơi: "Vậy bây giờ chàng đã hài lòng chưa? Lần cuối cùng chàng đáp ứng ta, hi vọng chàng đừng hối tiếc ."

Dương Hạo bỗng nhiên cười to: "Phu nhân ngốc, thật sự là quá ngốc, ta quên nói cho nàng biết, bức thư tố cáo phụ thân và huynh trưởng mưu phản kia, là do ta tự tay viết."

Cù Cẩm cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay vào trong da thịt, nàng chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng yếu ớt nói: "Chàng lại đây, ta có một câu cuối cùng muốn nói với chàng."

Dương Hạo cười lạnh một tiếng, tiến lại gần, Cù Cẩm dồn hết sức lực cắn mạnh vào tai hắn ta, m.á.u tươi theo khóe môi nàng chảy vào trong cổ họng, vừa đắng vừa chát.

Bên tai là tiếng kêu đau đớn của Dương Hạo, thì ra hắn ta cũng biết đau! Nàng không biết trên người bị thứ gì đó đánh vào, đau đến mức c.h.ế.t lặng, chỉ có thể cắn chặt lấy vành tai này, cho đến khi không còn chút sức lực nào.

"Người đâu, phu nhân đột tử , mau chuẩn bị hậu sự cho phu nhân."

Nghe được câu này, Cù Cẩm cười, nàng muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng chật vật của tên nam nhân buồn nôn này, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, trước mắt là một màu đen vô tận. Nếu như có kiếp sau, nàng tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm, nhất định phải tự tay xé xuống lớp mặt nạ của hắn ta, nếu như thật sự có ngưu quỷ xà thần, nàng nguyện vĩnh viễn không siêu sinh, hóa thành lệ quỷ cũng muốn tìm hắn ta báo thù rửa hận.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com