Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 162: Chương 162: Hành Trình Khắc Nghiệt (5)



Càng đi khám phá, Garu càng bất ngờ khi vài dấu vết của nhóm Ain đến nay vẫn hiện hữu khá rõ: tảng đá gần bờ suối có vết mài, lò nung, vài đoạn gỗ treo lủng lẳng – tàn tích của chuồng heo rừng năm xưa.

Khi tận tay sờ vào những dấu tích này, Garu có cảm giác như một thứ gì đó truyền vào não mình, giúp hắn tưởng tượng rõ hơn khung cảnh thời điểm đó.

Cứ như thể những vật nơi đây có ký ức riêng, thời gian có thể làm chúng phai mờ, nhưng khi có người chạm vào, chúng sẽ cố gắng truyền lại những ký ức đẹp đẽ nhất.

Garu thất thần một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa vào các vật kỷ niệm trước khi rảo bước đến chỗ nhóm người đang đục tảng đá. Nhìn bóng lưng Ry đang hò hét, chỉ đạo, khiến Garu thấy an tâm hơn.

Cả nhóm người lại hì hục: người đục, người đẽo, người dùng xà beng nạy vào các vết nứt…Gần như đã thử đủ mọi cách, nhưng tảng đá vẫn “cứng đầu” nằm lì đó trước sức người.

Miệt mài cả ngày trời, nhưng vẫn chưa thể tách mảnh đá ra khỏi tảng đá lớn. Bất lực, cả nhóm đành bực bội trở về chỗ trú, nghỉ ngơi.

Bữa ăn đơn sơ càng khiến tinh thần mọi người xuống thấp. Dù chẳng ai nói ra, không ít người bắt đầu càm ràm với nhóm nấu ăn.

Nhưng các thành viên nấu ăn cũng chẳng khá hơn. Có người đã gắn bó với công việc này hơn ba năm, giờ nhìn tộc nhân ăn uống sơ sài, họ cũng buồn lắm chứ.

Chỉ là, nguồn thực phẩm ở đây khá khan hiếm, nhất là thịt tươi. Toàn bộ thành viên đi săn hiện đều đang tham gia phá đá, không ai rảnh để săn bắt thêm.

Thịt hiện giờ chủ yếu đến từ thú nhỏ như chuột, sóc, hoặc cá suối. Nhóm nấu ăn chỉ có thể xoay xở tạm thời, chờ đội săn được giải phóng thì mới có cải thiện.



Buổi tối cùng hôm.

Sau khi ăn xong, Garu đi ra ngoài để trả chén dĩa cho nhóm nấu ăn. Bất chợt, hắn thấy bóng người lấp ló trong góc tối. Phản xạ ngay lập tức, Garu đuổi theo, đồng thời gõ tay phát tín hiệu báo động.

Ngay lập tức, từ trong các lều, các thành viên cảnh giới nhanh chóng bước ra. Dấu hiệu cảnh báo này chỉ có hai người được phép phát: Ry và Garu.

Chỉ mất vài giây để nắm bắt tình hình, nhóm người lập tức phối hợp bao vây, trong khi Garu vẫn đang truy đuổi bóng đen phía trước.

Bóng đen kia nhanh chóng chạy đi, khiến Garu tức giận vì tốc độ vượt trội của đối phương. Nguy hiểm hơn, kẻ đó còn mang theo một vũ khí sáng loáng trong đêm, trông rất giống rìu sắt của Ry.

Garu vừa lách qua một gốc cây thì lập tức mất dấu. Bực tức, hắn đấm mạnh vào thân cây. Nhóm người cũng vừa tới, trông thấy khung cảnh trống không liền nhìn nhau ngơ ngác.

Garu thở dài, quay sang nói:

“Mất dấu rồi. Về thôi. Đêm nay tăng cường canh gác, đề phòng mất vũ khí. Khi nãy ta thấy đối phương có cây rìu giống đội trưởng Ry.”

Cả nhóm nghe xong liền chấn động, lập tức đề phòng cao độ. Khi họ về đến nơi thì thấy Ry đang lò dò từ trong lều bước ra, ngáp dài mệt mỏi:

“Có chuyện gì mà cả đám đi đâu vậy, Garu?”

Garu nhìn chằm chằm Ry rồi hỏi:

“Có kẻ lạ. Không rõ là thù hay bạn. Nhưng Ry này, đối phương có cây rìu giống hệt cậu. Cậu kiểm tra lại xem có bị mất không?”

Nghe vậy, Ry giật mình, vội vã chui vào trong lều. Nhìn dáng vẻ luống cuống đó, ai trong đoàn cũng thấy nhẹ lòng phần nào.

Chỉ vài giây sau, Ry đã chạy ra với cây rìu trên tay, nâng niu như bảo bối, còn hôn mấy cái rồi nói:

“Cây rìu của tôi có dấu khắc màu vàng ở đây. Không thể lẫn đi đâu được. Mà...ai lại có rìu sắt? Không lẽ tộc trưởng từng truyền công thức rèn rìu cho người khác? Nhưng…có ai sống sót sau vụ phun trào năm đó đâu?”

Câu nói của Ry làm mọi người đều rơi vào trầm ngâm. Sự hiện diện kỳ lạ kia khiến cả nhóm dao động mạnh.

Garu hắng giọng một cái, rồi cho mọi người giải tán về nghỉ. Riêng hắn tiếp tục đi tuần quanh khu trú.

Vừa đi, Garu vừa lặng lẽ nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Đối phương rất nhanh, nhưng có vài khoảnh khắc lại cố tình chạy chậm, như muốn kéo hắn đến một nơi nào đó.

"Nhưng đó là nơi nào? Có cạm bẫy không?"

Garu lắc đầu, thì thầm với chính mình. Hắn không rõ đối phương muốn gì – nhưng hắn sẽ không dễ bị dụ dỗ. Garu siết chặt tay, trấn tĩnh lại rồi tiếp tục nhiệm vụ, trước khi bàn giao cho người thay ca.



Mấy ngày hôm sau.

“Cậu nói cái gì cơ?!”

Garu hốt hoảng hét lên với người đối diện. Người kia lắp bắp, gật đầu xác nhận:

“Thật mà...Sáng nay mấy người trực báo là đêm qua không có ai xâm nhập, nhưng sáng dậy thì phát hiện mất một cây lao.”

“Chết tiệt! Mau cho người kiểm tra từng ngóc ngách cho tôi!”

Garu nghiến răng ken két. Hắn biết chuyện này không ai đem ra đùa, huống hồ một nửa người trong đội trực đêm là thuộc nhóm hắn – như vậy càng khiến Garu tin rằng họ không nói dối.

Hắn đấm mạnh vào một thân cây gần đó, rồi lập tức quay người đi tìm Ry để hỏi cho rõ ràng.

Thông tin về việc mất vũ khí nhanh chóng khiến cả đoàn rơi vào trạng thái hoảng loạn. Không cần ai ra lệnh, mọi người tự động đổ xô đi kiểm lại số vũ khí, kiểm tra từng góc, từng chỗ có thể để quên.

Gần như muốn lật tung cả nơi trú ẩn, nhưng sau cả buổi tìm kiếm, cây lao vẫn bặt vô âm tín.

Garu lúc này quay sang nhìn Ry, trong khi Ry thì nhún vai, đáp:

“Tôi nói cả buổi rồi, tôi không có lấy cây lao. Giờ này mà còn giỡn được thì tôi cũng không muốn sống nữa đâu.”

Garu nhìn chằm chằm Ry, giọng gay gắt:

“Vậy cậu nói sao về chuyện hôm đó tôi phát tín hiệu đuổi theo bóng đen, mà cậu lại không có mặt?”

Như thể đang tra khảo, ánh mắt Garu mang theo sự nghi ngờ rõ rệt.

Ry nhăn mặt, thở hắt:

“Tôi lúc đó mệt quá nên ngủ trong lều. Nghe ồn mới bò ra xem.”

Nói rồi Ry đứng dậy, đi phụ mọi người tìm kiếm cây lao. Cậu ta chán ngán lắm rồi – giải thích cả tiếng đồng hồ mà Garu vẫn như cố tình không chịu hiểu.

“Hừ, mai mốt về phải méc với Ain xin hạ chức cha này mới được.”

Ry thầm nhủ trong đầu, rồi thong thả đi lại phía mấy thành viên khác. Phía sau, ánh mắt Garu vẫn nhìn theo, đầy suy tư.



Buổi tối.

Dù cả ngày tìm kiếm ráo riết, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Không khí trong đoàn trở nên căng thẳng tột độ. Nếu chỉ là sơ suất, thì họ còn dễ nói chuyện với Ain.

Nhưng nếu vũ khí thật sự lọt vào tay kẻ thù, thì đó sẽ là thảm họa. Với Ain, điều cấm kỵ nhất chính là để rơi công nghệ vũ khí vào tay đối phương. Dù phải trả giá cao thế nào, hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra.

Chính vì vậy, áp lực đè nặng lên mỗi người trong đoàn. Lim lặng lẽ quan sát, không biết làm sao để giải tỏa bầu không khí. Garu và Rin thì cố gắng an ủi từng người.

Người có vẻ vô tư nhất là Mih – anh ta vẫn mải mê nghiên cứu mấy viên đá lạ, chẳng mấy quan tâm đến tình hình chung của cả đoàn.

Lại thêm một tuần nữa trôi qua.

Áp lực mỗi lúc một lớn. Công việc tách mảnh đá cũng buộc phải tạm dừng – Garu lo rằng nếu quá nhiều người rời khỏi nơi trú, thì nơi này sẽ dễ bị tấn công bất ngờ.

Nhưng cũng chính điều đó khiến hắn bất an: nếu kẻ địch không tấn công, mà đang chế tạo vũ khí thì sao? Một tuần tuy ngắn, nhưng cũng đủ để kẻ địch tháo gỡ những khó khăn nếu có được cây lao.

Ry cũng nghĩ đến điều đó – và nó khiến cậu bức bối hơn bao giờ hết. Cậu không muốn ngồi không chờ bị tấn công, mà muốn chủ động tìm ra kẻ thù và ra tay trước.

Chính sự khác biệt trong tư duy này khiến Ry và Garu tranh cãi nảy lửa, suýt chút nữa là lao vào nhau. May mà Lim can thiệp kịp thời mới kéo cả hai lại.

Tuy vậy, ý kiến của Ry lại được nhiều người ủng hộ hơn. Cuối cùng, một nhóm được tổ chức, dẫn đầu bởi Ry, rời khỏi nơi trú để đi tìm tung tích kẻ địch. Garu thì ở lại, tiếp tục phòng thủ.

Nhìn theo bóng lưng của nhóm người cầm vũ khí biến mất trong rừng sâu, Garu đăm chiêu. Hắn lặng lẽ lắc đầu, quay người lại, bắt đầu tổ chức lại lực lượng phòng thủ.

Không phải Garu cố tình phản đối Ry – chỉ là hắn cần đảm bảo rằng tất cả đều nhìn nhận tình hình một cách tỉnh táo và khách quan.

Hắn cũng muốn đi tìm kẻ địch như Ry, nhưng…

Ain đã từng dặn dò:

"Cứ linh hoạt mà hành động, không cần bó buộc vào khuôn khổ...Nhưng Garu à, thứ duy nhất không được phép sơ sẩy – là để vũ khí rơi vào tay kẻ khác."

Và lời dặn ấy, Garu vẫn luôn khắc ghi trong tim.

Trở lại với nhóm của Ry.

Sau khi rời khỏi khu rừng quen thuộc – nơi từng là chốn sinh sống của nó và đám bạn nhiều năm trước – Ry đưa mắt nhìn quanh, khẽ hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây trong lành, sạch sẽ đến mức khiến lồng ngực như được gột rửa.

Ry nheo mắt quan sát. Cảnh rừng tươi tốt hơn trước rất nhiều. Cây cối vươn mình cao lớn, rậm rạp mà sống động như thể chẳng có lấy một vết thương nào từ những năm tháng khắc nghiệt.

Xa xa, lọt thỏm giữa màu xanh um tùm, Ry chợt phát hiện ra vài căn lều nhỏ – làm bằng lá cây, khéo léo che giấu trong tán rừng. Nếu không có trực giác sắc bén và ánh nhìn dày dạn kinh nghiệm, có lẽ cả nhóm sẽ lướt qua mà chẳng hề nhận ra.

Ngay tức khắc, Ry giơ tay. Cả nhóm lập tức nâng vũ khí, thủ thế.

Một bóng người bước ra từ căn lều. Hắn nhìn về phía họ, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác rồi đột ngột quay đầu bỏ chạy về phía hồ nước.

“Chờ đã!” – Ry gằn giọng nhưng không hét lớn.

Ngay lập tức, cậu cùng vài người trong nhóm bám theo. Nhưng Ry không dồn ép. Cậu giữ khoảng cách đủ để không mất dấu, đồng thời đề phòng kẻ địch giăng bẫy.

Chạy đến gần mé hồ nước, bóng đen đột ngột dừng lại.

Ry giơ tay lần nữa. Nhóm lập tức phanh lại phía sau, giãn đội hình.

Cậu từ từ tiến lên một mình, mồ hôi chảy ròng trên trán. Không khí nơi đây lặng thinh một cách kỳ lạ, gió lướt qua mang theo hơi nước lạnh lẽo từ mặt hồ. Phía sau, ngọn núi lửa vẫn sừng sững nằm đó, đỏ âm ỉ như quỷ dữ đang ngủ say.

Bóng người kia vẫn đứng yên, quay lưng về phía Ry. Nhưng áp lực phát ra từ hắn khiến toàn thân Ry căng cứng. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác quá lạ.

Cậu siết chặt cây rìu trong tay. Ánh mắt không rời khỏi kẻ trước mặt, tim đập mạnh trong lồng ngực.

Cơ hội chỉ có một.

Ry hạ thấp trọng tâm, hơi thở chậm lại. Rồi…

"Pốc!"

Không ai kịp thấy rõ. Chỉ biết Ry đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Ngay sau đó, một tiếng rít chém xé không gian vang lên – lưỡi rìu sắc bén xoáy thẳng về phía lưng kẻ kia, mang theo toàn lực lẫn sát ý của Ry. Một đòn quyết định.

Nhưng…

"Xoẹt!"

Lưỡi rìu xuyên qua cơ thể ấy như thể chém vào một làn khói.

Cảm giác va chạm…không tồn tại.

Toàn thân Ry theo quán tính nhào tới, xuyên qua cái bóng mờ ảo đó. Cậu trượt dài trên nền đất, trừng lớn hai mắt – không phải vì hụt đòn, mà vì sự thật khủng khiếp đang hiện ra trước mặt.

Cái bóng ấy…không phải người sống.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com