Sau khi được tẩy rửa bằng nước sạch, những người vừa trở về được dìu đến khu nghỉ để hồi sức, chuẩn bị cho lần làm nhiệm vụ tiếp theo. Cứ thế, từng tốp nhỏ luân phiên tiếp tục công việc.
Tại khu trú, Mih cùng vài thành viên thuộc nhóm xây dựng nhanh chóng dựng nên một lò nung đơn giản để thử nghiệm các viên đá mới.
Còn tại nơi đang diễn ra nhiệm vụ đục tảng đá, Ry bắt đầu cảm thấy khó thở. Nó lập tức rút lui trở về khu trú, nhường vị trí cho Garu.
Garu nheo mắt nhìn khung cảnh mờ mịt qua lớp khăn trắng, hàng mày bất giác nhíu lại. Lần trước, hắn đi sau cùng để bảo hộ đoàn khi có biến cố.
Khi Ry kéo cả nhóm rút lui vì phát hiện làn da ửng đỏ, hắn chỉ kịp thấy tảng đá từ xa nên cứ ngỡ chúng không quá lớn.
Giờ đây khi đứng sát, Garu mới nhận ra mình đã lầm. Tảng đá không chỉ to mà còn đặc và cứng hơn bất kỳ loại đá nào mà bộ lạc Lạc Việt từng biết đến.
Chỉ đục một mảnh nhỏ để thử nghiệm thôi, cả nhóm đã thay phiên làm suốt mà vẫn chưa thành công.
Mãi đến khi trời sập tối, nhóm đục đá cuối cùng mới tạo ra được những vết nứt dài. Cả đám người vỡ òa trong vui mừng, lập tức trở về báo tin. Ai nấy đều phấn chấn, nhưng vì trời đã tối nên họ đành nén lại niềm hân hoan, hẹn ngày mai tiếp tục.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy sau hơn tám tiếng nghỉ ngơi, từng thớ cơ nhức mỏi khiến mọi người chỉ biết cười khổ. Đã bao lâu rồi họ mới cảm nhận lại được sự mỏi mệt chân thật như vậy?
Ngay cả thời chiến với bộ lạc Ruồi Thần, cảm xúc duy nhất họ còn nhớ chỉ là nỗi sợ cái chết – không còn chỗ cho đau đớn hay rã rời.
Ry lần này không trực tiếp tham gia đục đẽo, nhưng nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt đồng đội, nó cũng cảm thấy áy náy. Có điều gì đó mơ hồ cứ quẩn quanh trong đầu nó, như một ký ức bị lãng quên đang lặng lẽ cựa mình.
Tới chiều, Ry bất chợt cảm thấy bàn tay trái – nơi có dấu ấn bộ lạc – nhói lên. Nếu tinh mắt, có thể thấy dấu ấn ấy đang phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, lập lòe như mạch đập.
Ry siết chặt tay đè lên, cố làm dịu cơn đau, nhưng vô ích. Bản năng cảnh báo nguy hiểm của nó mỗi lúc một dày đặc. Ry vô thức hạ thấp người, thủ thế như một con thú hoang chờ đón kẻ săn mồi trong bóng tối.
Không chỉ mình Ry, mà tất cả tộc nhân có mặt ở khu vực ấy đều cảm nhận được điều gì đó. Một cơn rùng mình lan tỏa vô hình, khiến ai nấy nín thở, cảnh giác. Nhưng sau đúng một phút, tất cả cảm giác ấy tan biến như chưa từng tồn tại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy bối rối. Ry cau mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tự trấn an: có lẽ chỉ là một con thú dữ nào đó đi ngang...hoặc do chính tảng đá gây ra hiện tượng lạ. Nó nhanh chóng trấn an mọi người, khuyến khích tiếp tục công việc.
Mang theo câu hỏi chưa có lời đáp, Ry trở về nghỉ ngơi. Trong khi đó, nhóm còn lại vẫn miệt mài đục đá. Tới tối, họ trở về với khuôn mặt mệt nhoài nhưng rạng rỡ, thông báo rằng đã tạo thêm được vết nứt lớn hơn.
Ry lúc này mới có thể thở phào, cùng mọi người ăn tối rồi đi nghỉ. Tiếng tí tách của đống lửa vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, dưới bầu trời sao và ánh trăng tròn lặng lẽ phủ khắp khu rừng.
Ở một góc, Mih ngồi gật gù trước lò nung. Bên trong, ngọn lửa đỏ cam vẫn cháy rực, tiếng củi khô nổ lép bép đều đều. Mih dụi mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Lò đang nung những viên đá lạ.
Dù mệt mỏi, hắn vẫn tự tay làm vì trong đoàn chẳng ai có kinh nghiệm nung đá bằng hắn. Thà tự làm còn hơn để đám người tay nghề non nớt gây hỏng việc.
Vài giờ sau…
“Rốp.”
Tiếng nứt giòn vang lên khiến Mih giật bắn, cơn buồn ngủ tan biến sạch. Hắn nheo mắt nhìn vào trong lò. Dù rất khó thấy, nhưng với kinh nghiệm của mình, Mih vẫn nhanh chóng phát hiện điều cần tìm.
Một vết nứt lớn đã chia viên đá ra làm đôi.
Mih khẽ cười, nhưng sau đó lại nhíu mày lẩm bẩm:
“Lò nung vẫn chưa đủ nhiệt...Nếu ở bộ lạc thì mấy viên này đã tan chảy rồi. Aiz, thôi thì nứt được vậy cũng đủ cơ sở để làm báo cáo.”
Hắn dùng kẹp sắt gắp mấy viên đá ra, rút củi khỏi lò để giảm nhiệt từ từ, tránh sốc nhiệt gây nứt vỡ. Xong xuôi, Mih đặt số đá vào một ụ đất nhỏ để giữ nhiệt rồi lê bước về chỗ nghỉ.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, Mih không thấy nhóm của Ry đâu. Hỏi vài người trong nhóm nấu ăn, hắn nhận được tin cả nhóm đã sớm tiếp tục công việc, quyết tâm tách bằng được một mảnh đá mang về cho Mih nghiên cứu.
Mih mỉm cười. Hắn nhận lấy phần ăn từ một thành viên nhóm bếp, rồi chậm rãi quay về lều. Bữa trưa hôm nay là một dĩa thịt chuột nướng, một chén canh cá, kèm theo đĩa cải bẹ xanh xào từ rau trồng trong trại.
Dù mới ở đây hơn một tháng, nhưng đất đai lại rất thích hợp cho việc trồng trọt. Điều này được phát hiện nhờ cuốn sách mà Ain trao lại cho nhóm trị liệu – ban đầu họ cũng chẳng mấy để tâm.
Nhưng sau khi quan sát thảm thực vật xanh tốt xung quanh, họ liền đem cuốn sách ra đọc lại kỹ lưỡng, rồi mang chia sẻ với nhóm trồng trọt.
Không cần suy nghĩ lâu, nhóm trồng trọt lập tức mang mấy hạt giống cây cải ra thử nghiệm.
Duy chỉ có cây cải bẹ xanh là phát triển nhanh chóng, các loại khác vẫn cần thêm thời gian. Để đảm bảo an toàn, nhóm trồng trọt còn mang một ít rau non cho thỏ ăn thử để kiểm tra độc tính.
Việc này lập tức khiến nhóm nuôi thú phản đối ầm ĩ, cho rằng không thể đem động vật ra làm vật thử nghiệm như vậy. Hai bên cãi nhau ồn ào một góc rừng, cho đến khi Lim – người đóng vai trò trung gian – lên tiếng đề nghị chỉ thử một ít thôi, thì bên nuôi thú mới chịu nhượng bộ.
Tuy vậy, họ vẫn chăm chăm theo dõi số lượng rau mà nhóm trồng trọt cho thỏ ăn, đôi mắt sắc lẹm như sẵn sàng bật lại bất cứ lúc nào.
Nhưng nhóm trồng trọt vốn cũng không bận tâm, họ chỉ muốn thử nghiệm, chứ đâu có ý định đầu độc hay làm hại gì mấy con thỏ.
Sau vài ngày, khi thấy lũ thỏ vẫn khỏe mạnh bình thường, nhóm trồng trọt mới yên tâm và thông báo có thể đưa rau vào bữa ăn. Đây là tin vui cho cả nhóm trồng trọt lẫn nhóm nấu ăn.
Thực ra, trong khẩu phần thường ngày vốn còn có cơm là món chính. Nhưng không may là số gạo mang theo đã hết từ lâu, nên giờ cả đoàn người phải quay về chế độ ăn kham khổ như buổi đầu.
Mih, ngồi ăn bữa trưa hôm ấy, vẫn thấy lòng mình ấm áp. Thức ăn hiện tại dù đạm bạc nhưng vẫn còn ngon hơn thời kỳ làm nô lệ cho bộ lạc Huyết Sắc. Nhớ lại khoảng thời gian đen tối ấy, hắn vô thức rơi nước mắt.
Mih vội vàng đưa tay lau đi giọt nước chưa kịp tràn mi, rồi tiếp tục thưởng thức bữa ăn trong sự bình yên. Sau đó, hắn bước ra ngoài, tới chỗ ụ đất để kiểm tra các viên đá đã nung từ hôm trước.
Hắn quan sát kỹ vết nứt, cảm nhận bề mặt, kiểm tra độ cứng, độ dẻo, khả năng mài mòn…Mỗi phát hiện mới, Mih đều cẩn thận ghi lại trong sổ tay. Cứ thế, ngày qua ngày, hắn kiên trì thử nghiệm và nghiên cứu từng loại đá thu thập được.
…
Trở lại với Ry – nó cùng nhóm người tiếp tục tiến về phía tảng đá lớn. Nhưng càng đi tới gần, ai cũng cảm thấy không gian xung quanh có gì đó rất khác. Không khí dường như trong lành hơn, nhẹ hơn – không còn cái ngột ngạt như trước.
Ry quay đầu nhìn về một hướng xa xăm, trong đôi mắt là sự trầm tư và suy tính. Nếu ai quen Ry đủ lâu sẽ nhận ra, nó đang phân vân điều gì đó rất quan trọng.
Rồi bất ngờ, Ry làm một hành động khiến mọi người sửng sốt – nó bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bảo hộ.
Ở phía sau, Garu đang thắc mắc vì sao cả đoàn lại dừng lại giữa đường. Hắn ló đầu lên nhìn thì thấy Ry đang…cởi đồ! Không cần suy nghĩ lâu, Garu lập tức lao lên, định ngăn hành động dại dột ấy lại.
Không chỉ vì tộc trưởng dặn hắn trông chừng Ry, mà còn vì chính sự quý trọng cá nhân hắn dành cho Ry sau quãng thời gian dài cùng trải qua bao sóng gió.
Garu càng ngày càng nể phục Ry – không chỉ vì cậu là bạn của tộc trưởng, mà còn vì chính con người Ry: trẻ tuổi, trách nhiệm, kiên cường.
Ry là kẻ thiên tài, nhưng không hề kiêu ngạo. Cậu luôn ngại ngùng, không giỏi thể hiện cảm xúc. Còn Garu, dù lớn tuổi hơn, vẫn còn giữ lại chút ngạo khí riêng.
Dù vậy, Garu luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người vẫn rất xa. Giây phút Ry hoàn toàn cởi bỏ lớp khăn bảo vệ, Garu nghẹn lời. Hắn muốn hét lên gì đó, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt – bước chân nặng nề, rồi đứng hẳn lại một chỗ.
Ry lúc này đã hoàn toàn để lộ thân thể trong môi trường không khí. Cả nhóm im lặng, không ai dám thốt nên lời. Ry cũng căng thẳng, nhưng nó hít một hơi thật sâu – và rồi nở nụ cười nhẹ nhõm:
“Không sao đâu mọi người, bỏ ra đi.”
Câu nói ấy càng khiến mọi người lưỡng lự. Mãi một lúc sau, cả nhóm mới đồng ý để một người cởi thử ra kiểm tra. Khi xác nhận không có gì bất thường, họ mới lần lượt trút bỏ bộ đồ nặng nề.
Garu nhìn Ry, trong lòng đầy mâu thuẫn. Hắn không hiểu vì sao Ry lại hành động như thế – cứ như cậu ta đã biết trước kết quả vậy. Suy nghĩ đó khiến Garu rùng mình. Tộc trưởng đã đủ bí ẩn, giờ đến Ry nữa…
Tại sao tất cả cứ như đang biết trước tương lai?
Garu lắc đầu, cố xua đi cảm giác ấy rồi đi về phía Ry, hỏi thăm:
“Sao cậu dám chắc vậy?”
Ry đáp lại một cách vô tư:
“Không có gì đâu. Tôi chỉ thấy ngột ngạt quá nên muốn cởi ra thử thôi. Nhưng may mắn là không có dấu hiệu gì như trong sách của tộc trưởng nhắc đến.”
Garu im lặng, rồi đi tới chỗ những cây xanh gần đó để quan sát. Đối với hắn, thiên nhiên luôn là bằng chứng rõ ràng nhất. Nếu cây cối còn tươi tốt, nơi đó có thể sinh tồn. Ngược lại, nếu cây héo úa, mục nát – thì nên rút đi càng sớm càng tốt.
Khi đi xa hơn, Garu bắt đầu cảm nhận được sự đáng sợ của núi lửa. Chỉ một đợt phun trào cách đây mấy năm thôi, mà vẫn còn ảnh hưởng đến tận bây giờ. Một số viên đá vẫn giữ được nhiệt lượng nhẹ.
Chạm tay vào, hắn giật mình. Tuy không đủ gây bỏng, nhưng đủ nóng để không loài cây nào sống nổi gần đó. Garu vội lùi lại, rời khỏi khu vực ấy.
Hắn tiếp tục khảo sát quanh vùng, đặc biệt là những khu Ain từng sống – dựa theo bản đồ cơ bản mà Ry cung cấp. Ai trong đoàn cũng đều được phát một bản như vậy, để tránh vô tình đi vào nơi từng đặt bẫy khi xưa.
Dù không rõ bẫy còn hoạt động sau ngần ấy năm và đợt phun trào dữ dội, nhưng đề phòng vẫn hơn.