Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 163: Chương 163: Hành Trình Khắc Nghiệt (6)



Những người trong nhóm Ry hoàn toàn sửng sốt.

Cảnh tượng vừa xảy ra khiến họ như hóa đá tại chỗ. Không ai nói một lời, tất cả chỉ có thể trân mắt nhìn Ry đang vật lộn trước cái bóng kỳ dị kia.

“Bịch!”

Ry bị hất văng ra một khoảng ngắn, lồm cồm bò dậy giữa tiếng thở gấp. Cậu ngẩng đầu lên – và lạnh sống lưng.

Trước mặt Ry lúc này là một hình nhân bằng lá, thân hình mảnh dẻ nhưng sống động kỳ lạ. Điều đáng sợ nhất chính là nụ cười tươi rói đang hiện ra trên khuôn mặt không rõ nét của nó.

Với người thường có thể là thú vị, nhưng với Ry…đó là cơn ác mộng sống.

Không chần chừ, Ry lao tới, vung rìu sắt liên tục. Mỗi đòn đều mạnh mẽ, mang sát khí rõ rệt, nhưng hình nhân ấy uyển chuyển tránh né tất cả một cách không tưởng – như một bóng ma lá lả lướt giữa rìu sắt.

Bất ngờ, hình nhân đưa ra một cành cây khô, quét ngang về phía vai trái của Ry.

Cậu giật mình. Trong trạng thái đang tấn công, Ry không thể rút lui kịp.

Không kịp suy nghĩ, Ry bật người lên, một chân đá ngược vào cành cây đang lao đến. Lực phản đòn đủ mạnh khiến hình nhân bị đánh văng, xoay tròn giữa không trung.

Ry lộn người tiếp đất, mồ hôi đẫm trán, thở dốc. Trong chớp mắt ấy, cậu đã kịp nhìn ra sơ hở và tránh được đòn – bản năng sinh tồn đã cứu mạng cậu một lần nữa.

Thấy đối phương đang mất đà, Ry định nhào lên kết liễu thì ~

“Rào rào!”

Từ phía sau, vô số dây leo trườn tới như rắn độc, nhắm thẳng vào Ry. Cậu xoay người, định búng người lùi lại giữ khoảng cách.

Nhưng có thứ còn nhanh hơn cậu.

Hình nhân kia đã xuất hiện sát bên, không biết bằng cách nào. Ngay lập tức, vô số rễ cây nhỏ len lỏi qua từng khe áo, trói Ry lại như mạng nhện siết mồi.

Dù giãy giụa thế nào, Ry cũng không thể thoát ra. Cậu cắn răng buông rìu.

“Keng!”

Tiếng rìu rơi xuống nền đất như đập mạnh vào tim mọi người. Ry bị trói chặt, không thể cử động, miệng cũng bị bịt bởi những sợi rễ cứng chắc.

Cậu quay đầu, cố nhìn về phía đồng đội. Mắt Ry mở to – họ cũng đang bị trói tương tự, hoảng loạn không khác gì cậu. Một vài ánh mắt như muốn khóc, như muốn cầu cứu. Nhưng tất cả…đều bất lực.

“Rộp…rộp…”

Tiếng bước chân vang lên từ trong rừng đối diện. Ry càng vùng vẫy mạnh hơn. Cậu không biết ai đang tới, nhưng chắc chắn đó không phải là bạn.

Từng tiếng bước chân vang lên rõ hơn. Dưới ánh sáng chập chờn xuyên qua tán cây, một bóng người dần hiện ra.

Ry ngừng giãy.

Ánh mắt cậu dán chặt vào người kia – dường như cậu đã nhận ra điều gì đó.

Kẻ đó bước tới gần, nhìn Ry rồi cười nhàn nhạt.

“Chà, lâu rồi không gặp nhỉ, nhóc con?”



“À… quên. Lỗi ta, lỗi ta.”

“Tách.”

Gã vừa dứt lời, búng ngón tay một cái. Ngay lập tức, những sợi rễ rút lại quanh miệng Ry, để lại một khoảng trống đủ để nói chuyện.

Vừa thoát khỏi, Ry liền ho khù khụ, phun phì phì đống đất và rễ cây dính trong miệng.

Người kia kiên nhẫn chờ Ry ổn định rồi mới cười nói:

“Sao rồi? Lâu lắm mới gặp lại nhóc đấy.”

Ry trừng mắt nhìn gã, ánh mắt hoài nghi, khó hiểu. Gương mặt cậu nhăn nhó như thể đang cố xua đi một cơn ảo giác.

“Ngươi…là ai?”

“Ta đây mà. Sao nhóc lại hỏi vậy?”

Người kia hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng Ry thì cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt.

Cậu cắn lưỡi – đau điếng.

Không phải mơ. Không phải ảo giác.

Người đang đứng trước mặt cậu, mang khuôn mặt của lão Qy – kẻ đã chết từ lâu, theo lời kể của Eny năm xưa.

Chỉ có điều...cơ thể lão bây giờ khác lạ đến rợn người: da dẻ xanh tươi như cây, sau lưng cắm vô số dây leo như rễ quấn chằng chịt.

Ry chưa kịp nói gì thì lão Qy mỉm cười:

“Được rồi. Để ta dẫn các người về chỗ ta trò chuyện. Ở đây nóng nực lắm.”

“Và nhớ đừng bỏ chạy, vì ta không chắc…những thứ kia sẽ bỏ qua cho nhóc và tộc nhân đâu.”

Không ai phản kháng. Những sợi rễ như sống kéo Ry và nhóm cậu theo sau Qy, tiến sâu vào rừng.

Ry đầy nghi hoặc, đầu óc như nổ tung với hàng loạt câu hỏi. Cậu không biết nên giận, nên sợ hay nên hy vọng nữa.

Chẳng bao lâu sau, họ đến một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa rừng. Cánh cửa nặng trĩu được đẩy ra, cả nhóm bước vào.

Ry sững người.

Căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, có đầy đủ chỗ ngủ, làm việc, sinh hoạt – tất cả…đều làm bằng gỗ, nhưng giống căn lều của họ đến kỳ lạ.

Lão Qy nhìn biểu cảm của Ry rồi bật cười:

“Sao? Giống chứ? Ta phải mất kha khá thời gian mới làm giống được cái lều nhóc từng ở đấy.”

Ry càng thêm bối rối. Gương mặt cau có lại, còn chưa kịp hỏi gì thì lão Qy lại cười lớn:

“À đúng rồi! Để ta cởi trói đã rồi nói chuyện sau.”

Ngay lập tức, các sợi rễ trượt khỏi cơ thể họ, trả lại tự do. Ry vặn người, hàng đống đất đá rơi khỏi áo và tóc, lả tả rơi xuống sàn.

Cậu nhìn xuống.

Đống đất đó…từ từ thấm vào sàn gỗ và biến mất.

Những thành viên đi cùng Ry khẽ nhìn cậu một cái, như đang tìm kiếm sự chắc chắn. Thấy Ry đã ngồi xuống, họ cũng lật đật làm theo – từng người một ngồi lên những khúc gỗ thô ráp, ánh mắt vẫn không rời khỏi lão già kỳ dị kia.

Chẳng ai đụng tới chén nước mà lão đặt ra.

Lão Qy chỉ mỉm cười – một nụ cười già nua, hiền hậu nhưng kỳ lạ – rồi chậm rãi nhấc chén nước của mình lên, nhấp một ngụm nhỏ như để phá tan bầu không khí căng thẳng.

Không ai nói gì.

Ry nắm chặt cây rìu vừa nhặt lại, một tay đặt lên bàn gỗ. Ánh mắt cậu dừng lại nơi khuôn mặt của lão Qy – vừa quen, vừa lạ, vừa sống động, vừa vô hồn.

Ry nghiêm giọng:

“Nói đi, ông là ai?”

Lão Qy nhìn Ry, ánh mắt không giận, không né tránh, chỉ là cái nhìn sâu và trầm lặng như thể đã chờ đợi rất lâu để được hỏi câu này.

“Ta sẽ nói. Nhưng cậu phải lắng nghe thật kỹ...vì nếu không, có thể cậu sẽ bỏ lỡ điều quan trọng nhất.”



Ngày đó…khi núi lửa bắt đầu rung chuyển, khi mặt đất nứt toác và bầu trời đỏ rực như máu, lão Qy bị Ser đánh ngã giữa biển lửa.

Cơ thể lão cháy sém, máu hòa với tro tàn. Nhưng điều duy nhất còn sống sót – là ý chí.

Lão không chết vì bản thân.

Lão vẫn nằm đó, rướn mắt nhìn vào nơi xa xăm, chỉ mong còn sống để bảo vệ Eny.

Và chính khát vọng đó đã khiến một thực thể cổ xưa…phải động lòng.

Thực thể ấy, thần hộ mệnh của vùng đất này, từng ngủ say suốt hàng ngàn năm vì vết thương thấu trời từ thời đại xa xưa. Nhưng giờ, khi núi lửa phun trào, chính là lúc thần tỉnh dậy, không phải để trả thù, mà là để chuộc lỗi cho chính mình và cho những sinh vật đã bị bỏ rơi nơi đây.

Thần chọn lão Qy – một con người nhỏ bé nhưng có ý chí không gì lay chuyển – để trao cơ hội cuối cùng.

Cơ thể Qy sống lại. Nhưng không phải là sự sống thật sự.

Chỉ là cái xác trống rỗng, không linh hồn. Một cơ thể đứng dậy nhờ sức mạnh của thần, nhưng vô cảm, vô tri.

Thần hộ mệnh không đành lòng. Ngài dồn thần lực, uốn nắn ý chí lão Qy thành "cốt cách" – để thay thế linh hồn đã tan biến.

Và theo năm tháng, từ một xác không hồn, lão Qy bắt đầu hình thành tư duy, nhận thức, và cuối cùng có thể tự hoạt động mà không cần thần hỗ trợ nữa.

Thần hộ mệnh lúc này đã yên tâm rời khỏi hiện giới – vì mọi việc đã xong.

Nhưng cơ thể lão Qy lúc đó không giống con người. Để tồn tại, nó phải cắm rễ xuống đất, hút dưỡng chất như cây, những dây leo và sợi rễ len lỏi vào người lão, truyền sinh lực cho phần thân thể mượn sức sống từ đất mẹ.

Theo thời gian, da thịt lão đổi màu, thân thể xanh tươi như lá cây, sống hòa cùng khu rừng…nhưng không bao giờ có thể vượt qua con suối ở rìa rừng.

Bởi một điều gì đó – một thứ cấm kỵ.

Lão từng cố gắng, từng thử băng qua, chỉ để nối lại một chút ký ức cũ…nhưng không thể.

Dù vậy, ý chí của lão vẫn giữ vững một điều duy nhất: “Một ngày nào đó, Eny sẽ quay lại.”

Và để chuẩn bị cho ngày đó, lão Qy dùng tất cả sức lực để gây dựng lại khu rừng bị hủy hoại.

Cây mọc, nước trong, rễ đâm sâu. Mỗi mảnh đất đều mang hơi thở của công sức – và nỗi nhớ.

Và ngày hôm nay, khi thấy Ry cùng đồng đội bước vào vùng đất ấy, lão đã nhận ra cậu.

Nếu không…với sức mạnh từ Thần hộ mệnh, cơ thể lão có thể đã xé nát tất cả các người ngay khi đặt chân đến rồi.



Ry ôm đầu, nhăn mặt khổ sở sau khi nghe xong câu chuyện kỳ dị kia. Cậu không hiểu hết, nhưng cũng biết lão đã cố gắng nói cho dễ hiểu rồi.

“Gì mà linh hồn, thể xác...A, đau đầu quá trời...Mốt về thì giải thích sao cho thằng Ain đây trời?”

Ry khẽ liếc sang đồng đội. Có người đã lôi giấy ghi chép ra hí hoáy, thấy vậy, Ry thở ra một hơi dài, ít ra cũng còn đứa hiểu.

Cậu quay lại nhìn lão Qy – ánh mắt vẫn đượm chút ngờ vực, dù không còn dữ dội như ban nãy.

Lão Qy bắt được ánh mắt đó, liền cười nhè nhẹ rồi nói tiếp:

“Ngay khi bọn cháu đặt chân tới đây, ta đã rất vui mừng...Nhưng cũng sợ cháu hoảng loạn nếu thấy hình dạng này, nên chỉ âm thầm quan sát. Mãi đến khi thấy mấy vũ khí của cháu thì ta mới...thật sự hứng thú.”

Vừa nói, lão vừa ngoắc tay.

Một sợi rễ từ lưng lão vươn ra, bay đến bên chiếc hộp gỗ lớn đặt sát vách. Sợi rễ khéo léo mở nắp, rồi bắt đầu lục lọi bên trong.

Chỉ một lúc sau, cả nhóm Ry sững người – sợi rễ đó rút ra một cây lao sắt quen thuộc.

“Cây lao?!?”

Cả đám bật dậy. Ry siết chặt lấy rìu, ánh mắt cảnh giác cực độ. Cậu không ngờ thứ vũ khí quý giá của nhóm lại bị lấy mất mà chẳng ai hay biết.

Lão Qy thoáng bất ngờ vì phản ứng kịch liệt của cả bọn, nhưng rồi lại chỉ cười – một nụ cười có phần bất lực.

Lão tiếp nhận cây lao từ sợi rễ, nhẹ nhàng vuốt ve như đang chạm vào một vật thể thiêng liêng, rồi lên tiếng:

“Ta xin lỗi vì đã lấy mà không báo trước. Chỉ là...quá tò mò. Tại sao cháu có thể tạo ra một món vũ khí chắc chắn đến vậy? Ta đã nghiên cứu, nhưng...thật ra nó cũng không khác biệt mấy so với những cây lao đá bình thường.”

Ry nghiến răng. Cậu muốn lên tiếng phản bác, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Bất ngờ, một người trong nhóm đi săn tức giận hét lên:

“Trả tụi này cây lao—”

“Câm miệng!”

Ry đã kịp bay tới, bịt miệng hắn lại. Hành động dứt khoát khiến tên kia ngớ người, không dám chống cự.

Ry quay lại, cúi đầu nhẹ, nói với lão Qy bằng giọng đầy kiềm chế:

“Nếu lão không cần nó nữa…xin hãy trả lại cho cháu. Đây không phải là món vũ khí có thể để mất đối với bộ lạc cháu.”

Lão Qy nhìn Ry thật lâu. Mắt lão nheo lại, gương mặt khó đoán...nhưng cuối cùng, lão lại bật cười – một nụ cười có chiều sâu, không mang ác ý.

“Được rồi.”

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com