Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 160: Chương 160: Hành Trình Khắc Nghiệt (3)



Mọi người trong đoàn gần như tuyệt vọng trước tình hình này, chỉ mới vừa tiếp xúc vùng núi lửa thôi mà đã khiến cho nhóm tinh nhuệ nhất đoàn tê liệt hoàn toàn.

Các thành viên trị liệu thì liên tục xem lại cuốn sách mà tộc trưởng giao cho, vừa quan sát triệu chứng của các bệnh nhân, có lúc họ còn cãi nhau dữ dội, không ai trong đoàn can nổi.

Nhưng rồi họ cũng dần dịu xuống, tiếp tục tìm cách xử lý trước mắt. Ai cũng muốn làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng điều đó không hề dễ dàng, nhất là với trường hợp của Ry.

Là người thân thiết với tộc trưởng, nếu giúp Ry sống sót qua cơn nguy kịch này, họ có thể nhận được một chút ân huệ. Nếu may mắn, trong kỳ trả thưởng lần tới, họ còn có thể được thần hộ mệnh thưởng thêm chút ít.

Nghĩ thôi cũng đã là động lực lớn cho sự cố gắng của họ lúc này.

Garu nhìn đám trị liệu mà suy tư, hắn cũng không khá khẩm hơn mấy người kia là bao.

Garu đang được một thành viên nhóm nấu ăn đút cháo. Mấy ngày nay, hắn tỉnh táo hơn một chút, đủ để suy nghĩ về bệnh tình lần này. Hắn nhận ra một điều: ai càng mạnh thì bệnh càng nặng.

Vì sao? Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng Garu. Chẳng phải càng mạnh thì càng chống chịu tốt hơn sao? Hắn cứ bần thần như vậy.

Câu hỏi thứ hai của Garu là: lòng tham con người lớn bao nhiêu? Nhìn đám trị liệu, ai cũng tưởng họ đang làm đúng nhiệm vụ của mình. Nhưng với Garu, bọn họ chỉ đang cố ghi điểm mà thôi.

Chỉ cần nhìn cách phân phát thảo dược là hiểu – chênh lệch quá lớn. Nếu có ai thắc mắc, họ sẽ nói rằng mỗi người có triệu chứng khác nhau nên phải dùng thuốc khác nhau. Nhưng Garu không tin.

Hắn không biết gì về thảo dược, nhưng nhìn điệu cười vô thức của mấy người đó, hắn đoán được phần nào. Hắn có ngăn cản được việc đó không?

Không. Garu cũng từng như họ. Hắn từng có tham vọng riêng – và hắn đã đạt được một phần. Nhưng từ khi được đi theo tộc trưởng, học hỏi và quan sát những gì Ain làm, Garu vỡ mộng.

Ain luôn muốn điều tốt nhất cho bộ lạc. Nếu như tham vọng của Garu là đạt đến sức mạnh tối thượng, được mọi người kính nể, thậm chí là đoạt vị tộc trưởng…

...thì tham vọng của Ain còn lớn hơn thế nhiều: khiến bộ lạc trở thành mạnh nhất thế giới – thậm chí là…để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó. Nhưng hắn chỉ thể hiện cho tộc nhân thấy vế đầu tiên mà thôi.

Chính điều này khiến Garu từ bỏ tham vọng của mình. Không phải là vứt bỏ hoàn toàn, mà là muốn tìm một tham vọng mới – lớn hơn, xứng đáng hơn.

Một tham vọng đủ khiến Garu sợ hãi, vì hắn biết mình quá nhỏ bé. Chỉ cần một chút gây hại đến bộ lạc thôi, hắn cũng không rõ mình sẽ gánh hậu quả gì từ Ain.

Với nhận thức đó, Garu càng khinh thường những người mang tham vọng nhỏ nhen kia. Nhưng nếu là hắn của một năm trước, có lẽ hắn cũng giống họ mà thôi.

Vậy tại sao con người có tham vọng? Liệu tham vọng có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn? Phải chăng mỗi người có mức độ tham vọng khác nhau?

Rất nhiều câu hỏi được Garu đặt ra, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra lời đáp:

“Có lẽ mình phải hỏi tộc trưởng một phen khi về bộ lạc.”

Tự nhủ, Garu đứng dậy dưới sự giúp đỡ của thành viên nhóm nấu ăn. Hắn đi vào một góc xa để đi đại tiện. Từ khi có nhà vệ sinh trong bộ lạc, việc "đi tự nhiên" thế này khiến Garu cảm thấy...hơi kỳ.



Sau hơn một tuần cố gắng của nhóm trị liệu, cuối cùng Ry cũng tỉnh lại. Mọi người vui mừng tột độ, vài người còn òa khóc. Ry nhìn cả đám khó hiểu:

“Đám này khóc cái gì thế? Chẳng phải mình mới ngủ một giấc thôi sao?”

Ry tự hỏi, rồi được tiếp tục cho nằm nghỉ. Bên cạnh, Garu ngồi kể lại mọi thứ xảy ra từ ngày họ vượt qua bờ bên kia. Vì quá mải nói, Garu không chú ý thấy sắc mặt Ry thay đổi liên tục.

Mãi một lúc sau, Ry mới cất tiếng:

“Vậy à.”

Garu nhìn Ry, cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng không rõ là gì. Hắn thở dài rồi rời khỏi lều Ry.

Bước ra ngoài, Garu bắt đầu điều chỉnh lại công việc của mọi người. Thời gian qua, đoàn người ở đây khá hỗn loạn do thiếu người đứng đầu. Giờ hắn đã hồi phục phần nào, cần phải ra mặt để ổn định lại mọi thứ.

Vài ngày sau, Ry cũng có thể đứng dậy. Nó bắt đầu phụ giúp Garu sắp xếp lại chỗ ở cho đoàn người. Đầu tiên là dời chỗ đóng trại ra xa thêm vài chục mét.

Sau đó, cả đoàn tất bật di chuyển đồ đạc. Trong lúc lặn xuống suối để bắt cá, một số thành viên nhóm hải sản bất ngờ phát hiện mấy viên đá lạ, liền vội vàng mang lên bờ.

Lim được gọi đến bàn gỗ. Hắn khó hiểu khi nhận được lệnh:

“Chẳng phải mới ra lệnh dời chỗ ở sao? Không lẽ Ry lại muốn qua bờ bên kia nữa?”

Họ vừa mới trải qua một đợt bệnh mà tới nay còn chưa rõ nguyên nhân. Nhóm trị liệu cũng chỉ đưa ra kết luận mơ hồ – có thể là do tiếp xúc với khí độc bên kia.

Khi Lim tới nơi, hắn thấy Ry và Garu đã ngồi trước, cả hai đang chăm chú nhìn một viên đá lạ đặt trên bàn. Theo bản năng, Lim liền lao tới chỗ họ.

Cả hai người không khỏi ngạc nhiên trước tốc độ của Lim. Một kẻ luôn chậm chạp, hay nói nhảm lại có tốc độ nhanh đến vậy. Dù khoảng cách cả hai người kia khá xa, thế mà Lim chỉ mất tích tắc đã có mặt.

Hai người nhìn nhau rồi cười khổ. Ry nhìn Lim đang sờ mó viên đá, hai mắt thì sáng rực, khóe miệng đã cong đến mức không thể hơn nữa. Ry thầm nghĩ trong đầu:

“Đúng là khi chạm tới niềm hứng thú thì không còn là chính mình. Mà nếu tên này gặp viên đá núi lửa kia...hắn sẽ làm gì nhỉ?”

Chỉ nghĩ đến viên đá bốc cháy đó cũng đủ khiến Ry rùng mình một cái. Nó liếc nhìn Lim, rồi đưa mắt sang Garu. Người đối diện chỉ nhún vai.

Garu đành cất lời trước. Trong ba người ở đây, chỉ có Ry là lười nói, nó thuộc kiểu hành động thay cho lời nói. Thế nên mỗi lần họp bàn, chỉ có Garu và Lim đối thoại với nhau.

“Mấy viên đá này do nhóm tôi tìm thấy dưới sông. Cậu xem thử, có phải đúng loại mà tộc trưởng từng mô tả không?”

Lim vẫn cắm cúi mày mò viên đá. Sau vài giây, hắn mới nói:

“Ừm...tôi không chắc lắm. Đúng là đá mới, nhưng nó không phải loại đá kia đâu. Không cần chờ Mih tỉnh dậy mới biết. Mà cơ bản, tôi thấy đá này chịu nhiệt không cao.”

Garu nhíu mày, gặng hỏi:

“Lý do?”

“Nhìn đây. Chỗ này, và chỗ này nữa, thấy không? Mấy viên này có nhiều lỗ khí li ti. Loại đá như thế khó chịu được nhiệt độ cao. Nhưng nếu dùng để nung gốm thì chắc vẫn ổn.”

Garu nhìn theo ngón tay của Lim. Hắn thấy rõ những cái lỗ nhỏ li ti trên bề mặt viên đá. Hắn xoa cằm suy nghĩ. Ry tuy nghe rõ, nhưng vẫn không hiểu gì mấy.

Ba người lâm vào trầm tư. Sau đó họ giải tán. Mấy viên đá được đem cất trong lều của Lim, tạm thời chờ Mih tỉnh lại để xác định chắc chắn hơn.

Mà cũng lạ – Mih vốn yếu hơn nhiều người khác, nhưng lại chìm trong cơn bệnh sâu hơn cả Ry.



Mãi vài ngày sau, Mih mới tỉnh. Còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Lim kéo đi xem mấy viên đá lạ. Dù mệt, nhưng khi nghe có liên quan đến thứ đá cần tìm, Mih lập tức tỉnh táo.

Tuy nhiên, khi tiếp xúc, Mih lại cảm thấy hụt hẫng. Đá không giống như tộc trưởng mô tả. Một vài viên thì mịn, nhẹ, có một viên cứng và đặc, nhưng vẫn không tạo được cảm giác hứng thú cho Mih.

Sau khi cầm lên xem xét từng viên, Mih lắc đầu. Đối với Lim, điều đó không ngoài dự đoán. Chỉ là...tiếc một chút. Nhưng hắn cũng chấp nhận sự thật: hiện tại, cả đoàn đang rất khó khăn.



Một đêm nọ, có một bóng người bước đến góc cây khuất. Người đó đặt một vật gì đó xuống, rồi dùng nhiều cành cây và lá khô che chắn cẩn thận. Làm xong, hắn nhìn kỹ ra phía sau lưng để chắc chắn không ai theo dõi.

Khi xác nhận an toàn, hắn tiếp tục đi đến con suối, thả một vật khác xuống. Chỉ khác là vật đó vừa chạm nước liền chìm hẳn xuống lòng suối. Sau đó, hắn quay trở lại chỗ đoàn người.



Mất gần nửa tháng, cả nhóm mới chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi lần hai sang bờ bên kia. Lần này, họ đã có sự chuẩn bị tốt hơn – đặc biệt là về quần áo bảo hộ.

Nhìn cả đám lúc này như một loài sinh vật kỳ dị nào đó: trên đầu là một bụi cỏ xanh mướt, phía dưới là lớp vải trắng đục, tay chân được bao kín bằng lớp vải bảo hộ.

Họ cứ thế ton ton băng qua cây cầu gỗ. Không ai nhận ra rằng môi trường bờ bên kia đã thay đổi, dường như trong lành hơn.

Nhưng do lớp vải trắng đục che chắn bên ngoài, người bên trong không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Họ chỉ thấy một màu xám đục nhòe nhòe, vì vậy không ai dám tháo khăn bịt mặt – sợ lại bị như lần trước.

Ry cảm thấy ngột ngạt đến phát sợ. Không khí như thiếu hẳn đi, từng hơi thở đều khô khốc. Dù vậy, nó vẫn đi về phía trước, từng bước, từng bước.

Khi đến mấy tảng đá lớn, Ry chạm vào để xác nhận an toàn. Sau đó, nó ngoắc tay ra hiệu cho cả nhóm tiến tới.

Thấy tín hiệu, mọi người lập tức di chuyển đến vị trí Ry chỉ định. Họ bắt đầu dùng các dụng cụ để đục đẽo đá. Nhưng làm việc trong bộ đồ bảo hộ thế này thật sự là cực hình.

Cứ khoảng một giờ là phải đổi ca, về trại để người khác lên thay. Khi quay lại, họ còn phải qua một bước tẩy rửa bằng nước ấm, rồi mới được cởi bộ đồ ra.

Chỉ lúc ấy, họ mới có thể thở một cách trọn vẹn. Những bóng người lực lưỡng sau khi tháo bỏ đồ bảo hộ, mồ hôi chảy ròng ròng, làn da ửng đỏ vì nóng, khuôn mặt thì mệt mỏi tột độ.

Cảnh tượng đó khiến cả những người ở lại cũng phải xúc động. Nhưng ai cũng hiểu rõ: tất cả đều vì mọi người. Nếu chẳng may mang khí độc về, thì cả đoàn sẽ tiêu đời.

Những người ở lại – chủ yếu là phụ nữ hoặc người thể chất yếu – vẫn làm đủ thứ việc: nấu ăn, chăm sóc, vẽ bản đồ, dò quặng, nuôi thú…

Họ không tránh né công việc nguy hiểm, chỉ là thân thể họ không cho phép. Đâu phải ai sinh ra trong bộ lạc cũng có nền tảng thể chất tốt như Ry được.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com