Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 159: Chương 159: Hành Trình Khắc Nghiệt (2)



Garu ngạc nhiên nhìn Ry lúc này. Anh không ngờ lại có ngày được thấy sự yếu đuối và vẻ mặt đầy âu lo của thằng nhóc ấy. Ký ức chợt ùa về, ngày xưa khi Garu mới được phân vào nhóm đi săn…

Trước mặt anh lúc đó là một hình bóng to lớn, rắn chắc, khuôn mặt thì già dặn hơn hẳn so với tuổi. Cả anh và nhiều thành viên trong nhóm đều ngầm đặt câu hỏi trong lòng:

“Liệu người này có thể dẫn dắt chúng ta không?”

Nhưng rồi, qua thời gian, ai cũng tự mình có được câu trả lời. Với Garu, Ry là một người lúc nào cũng cáu gắt, nghiêm túc và luôn giữ vững tinh thần trong mọi tình huống, kể cả những lúc tệ nhất.

Vậy mà bây giờ thì sao? Trước mắt anh là một Ry hoàn toàn khác. Một khuôn mặt đầy lo lắng, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh cứng rắn thường thấy. Garu nhìn Ry hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.

Ry định hỏi gì đó, nhưng Garu đã cắt lời:

“Cái này...cậu phải tự tìm câu trả lời. Nói thật nhé, ngay cả tôi cũng không rõ tộc trưởng nghĩ gì đâu.”

“Mà cậu theo tộc trưởng lâu rồi, thắc mắc này…cậu phải tự mình nhìn lại. Chúc cậu sớm tìm ra đáp án.”

Nói xong, Garu đứng dậy bước vào trong lều, để lại Ry ngồi thẫn thờ bên đống lửa, ánh mắt vẫn còn chất chứa bao dòng suy nghĩ. Mãi tới khi một thành viên trong đoàn phát hiện ra Ry vẫn còn ngoài kia mà nhắc nhở, nó mới lặng lẽ trở vào nghỉ ngơi.



Những ngày sau đó, Ry cứ như người mất hồn, ánh mắt lúc nào cũng như đang dõi theo một điều gì đó trong quá khứ. Garu chỉ biết cười khổ, nhưng ít ra…đó là khoảng thời gian bình yên để Ry tự suy ngẫm.

Nếu không có đoàn người đi theo, chắc Garu cũng chẳng đủ sức gánh Ry một mình.



Hai tháng sau, đoàn người cũng đến được khu vực mà năm xưa nhóm nhóc từng tạm dừng để tìm thực phẩm.

Ry nhìn khung cảnh trước mặt, khẽ lẩm bẩm:

“Vẫn như xưa nhỉ…”

Hồi đó, cả nhóm vừa thoát khỏi vùng núi lửa phun trào thì cũng gần như cạn sạch thực phẩm. Hoàn cảnh khi ấy cực kỳ khó khăn, đến mức phải dừng bè, chia nhau tản ra tìm lương thực.

Nơi này chưa từng có dấu chân con người. Động vật bản địa sợ hãi mà lẩn trốn, khiến việc săn bắt cực kỳ khó khăn. Cả nhóm đành mò cá dưới sông để cầm cự, tuy ít nhưng vẫn còn hơn không có gì.

Sau vài ngày kiên nhẫn, nhóm cũng bắt được vài con thú nhỏ như chuột, sóc, thỏ…đủ để tiếp tục lên đường.

Và giờ đây, sau mấy năm phiêu du, Ry lại trở về nơi ấy – trong một hoàn cảnh...cũng thiếu lương thực y như trước.

Không cần ai ra lệnh, cả đoàn mau chóng tản ra tìm thức ăn vì đã đói lả. Gần sông nên nhóm hải sản của Garu tha hồ tung hoành, chỉ trong vài ngày, số lượng cá trong khu vực sụt giảm nhanh chóng.

Chưa dừng lại ở đó, cây cối xung quanh cũng không thoát khỏi bàn tay của đoàn người. Cây nào có ích hoặc lạ là bị đào bới, bứng gốc đưa lên xe kéo.

Nhìn đống lương thực, nguyên liệu nằm lủng lẳng chất đầy trên xe, Ry chỉ biết cười trừ. Có lẽ bọn họ đã hơi...quá tay.

Sau hơn một tuần bổ sung thực phẩm, đoàn người lại tiếp tục di chuyển, bỏ lại phía sau một mảng sinh thái bị “lủng lỗ chỗ”.

Tuy nhiên, Ry biết rõ – thiên nhiên có khả năng phục hồi mạnh mẽ. Chỉ cần con người không tác động thêm, thì dù có một mảng cỏ bị nhổ đi, sẽ có vô số mầm mới mọc lên cạnh tranh lấp đầy khoảng trống. Đó là bản năng sinh tồn, và cũng là sự tàn khốc của tự nhiên – nơi mà sự yếu đuối đồng nghĩa với diệt vong.



Mất thêm ba tháng nữa, cả đoàn người mới đến được vị trí làm nhiệm vụ cuối cùng.

Đứng bên này con suối, Ry trầm ngâm nhìn về phía bên kia, nơi làn sương trắng lững lờ trôi qua như hồn ma của quá khứ. Một nhóm tộc nhân đang hì hục đốn cây, làm cầu bắc sang bờ đối diện.

Chỉ nửa tiếng sau, một cây cầu gỗ tạm đã được dựng xong. Tuy nhiên, đoàn không đi hết. Một nửa ở lại bờ bên đây để giữ an toàn, nửa còn lại đi làm nhiệm vụ.

Được cảnh báo từ trước, nhóm đi nhiệm vụ cẩn thận dùng những tấm vải thấm nước che kín mặt. Tầm nhìn giảm đi nhiều, nhưng vẫn đủ để quan sát lờ mờ phía trước.

Ai nấy đều căng thẳng. Trên trán từng người lấm tấm mồ hôi.

Ngay cả Ry – kẻ được xem là mạnh mẽ, gan lì nhất đoàn – cũng không giấu nổi sự lo lắng. Những ký ức cũ ùa về. Nơi đó…là nơi từng suýt giết chết cả nhóm năm xưa.

Mỗi bước chân trên cây cầu là một bước gần hơn tới…cái chết.

Áp lực đè nặng lên vai những người làm nhiệm vụ. Vừa đặt chân sang bên kia, họ vội ngoái đầu lại nhìn đoàn người ở phía sau – nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, như sợ bắt gặp ánh mắt thân quen rồi không đủ dũng khí bước tiếp.

Họ đã chọn con đường này. Đã bước đi thì không thể quay đầu lại nữa.

Thông qua tấm khăn lờ mờ, cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào làn sương.

Ry hít sâu một hơi, gượng cười nhưng bàn tay siết chặt. Nhìn xuống mặt đất, nó khựng lại.

Dưới chân là những tảng đá lạ…và dưới những tảng đá đó là những bộ xương không còn nguyên vẹn.

Ry run nhẹ.

Sự sợ hãi len lỏi vào từng mạch máu.

Có chỗ, những khúc xương cháy xém. Có nơi, xương bị vỡ vụn do tảng đá đè lên. Và có chỗ…chẳng còn lại gì ngoài những hạt xương li ti – tàn dư cuối cùng của những sinh mạng xấu số.

Khung cảnh ấy khiến cả đoàn người càng thêm hoảng loạn.

Nhìn thấy cả đám người hoang mang loang qua loang quăng, Ry chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nó lẩm bẩm:

“Tới đây rồi mà còn sợ thì tới làm cái gì trời…”

Ry tiến lên, không nói không rằng, cốc cho mấy tên mặt mày tái mét một phát cho tỉnh lại. Nhưng đúng lúc đó, nó bỗng chú ý đến mu bàn tay mình – nơi đang xuất hiện những vết mẩn đỏ, kèm theo cảm giác rát rát.

Ký ức chợt ùa về – giọng nói của Ain trước lúc xuất phát:

“Ry này…khí từ núi lửa rất độc, có thể gây bỏng da. Nếu bị dính, phải lập tức quay về chỗ an toàn, dùng nước sạch rửa liền.”

Không chần chừ, Ry vội vàng ra hiệu cho cả nhóm quay về địa điểm tập kết.

Ở bờ bên kia, nhóm người đang còn bận rộn chọn chỗ dựng lều, thì bất ngờ thấy nhóm của Ry quay lại gấp. Họ chưa kịp hỏi gì thì Ry đã gỡ khăn che mặt, dứt khoát ra lệnh:

“Mau nấu nước sạch cho tôi.”

Dù không hiểu chuyện gì, nhưng thấy nét mặt nghiêm trọng của Ry, những người kia liền nghe theo.

Trong lúc chờ, Ry kiểm tra lại mu bàn tay mình và giờ thì không chỉ tay, mà cả mu bàn chân cũng đã bắt đầu sưng đỏ.

Ry cắn răng, quay sang nhìn những người vừa trở về cùng mình:

“Mọi người kiểm tra cơ thể đi, xem có chỗ nào sưng đỏ không! Mau lên, đừng đứng như trời trồng nữa!”

Dù chưa hiểu chuyện gì, cả nhóm vội vàng cởi bớt quần áo để kiểm tra lẫn nhau. Mấy người phụ nữ thì cười khúc khích, còn mấy thanh niên chưa có mảnh tình nào thì ngại đỏ mặt tía tai.

Nhưng chẳng ai dám trái lệnh Ry cả. Chỉ một lát sau, mọi người mới phát hiện: chỉ những vùng da không được quần áo che chắn mới bị sưng đỏ.

Ry nhanh chóng mặc lại áo, nhận lấy thau nước nóng từ người mang tới. Hơi chần chừ một chút, nó lấy khăn sạch, nhúng nước rồi nhẹ nhàng thoa lên vùng tổn thương.

Cảm giác đau buốt như kim châm khiến Ry suýt nữa bật ra tiếng rên, nhưng nó nghiến răng chịu đựng. Sau đó, Ry quay lại đưa thau nước cho những người khác:

“Thoa vào những chỗ bị sưng đỏ rồi rửa lại bằng nước sạch. Nhớ cho kỹ, tuyệt đối không dùng nước suối ở đây, có thể bị trúng độc đấy!”

Nói xong, Ry lững thững đi về phía khu lều trại, nơi nhóm trị liệu đang dựng cơ sở tạm thời. Vừa thấy Ry quay lại, vài người liền ngạc nhiên hỏi:

“Sao quay lại sớm vậy Ry?”

Ry lười giải thích, chỉ chìa bàn tay ra:

“Kiểm tra giúp tôi, xem bị gì đây?”

Đám người trị liệu lập tức bỏ dở việc đang làm. Người thì chạy đi tìm đồ, người thì liên tục hỏi han, khiến Ry phải nén thở kiên nhẫn trả lời từng câu.

Nó chẳng ưa gì mấy người hỏi quá nhiều này, nhưng tình thế bắt buộc phải chịu.

Sau khi lấy thông tin và kiểm tra sơ bộ, đám trị liệu tụ lại bàn bạc. Từng người chỉ trỏ, trao đổi nhỏ to như thể đang phân tích một bệnh lý cấp tính nào đó phức tạp lắm.

Ry ngồi đó, cau mày nhìn đám người xôn xao như đang "mổ xẻ" nó.

Cuối cùng, người đứng đầu nhóm quay lại thông báo:

“Tình trạng của cậu không nguy hiểm. Chỉ là bị bỏng nhẹ do khí núi lửa thôi. Lần sau nhớ mang đầy đủ đồ bảo hộ, không được lơ là nữa.”

“Nhưng thời gian tới, cậu phải ngừng tiếp xúc với khu vực đó, nghỉ dưỡng cho đến khi hồi phục hoàn toàn. Tôi không cho phép cậu quay lại trước khi tôi xác nhận cơ thể cậu ổn định.”

Ry nghe xong cũng chỉ thở dài một cái. Nó gật đầu rồi lặng lẽ trở về lều nghỉ ngơi. Trong khi đó, nhóm trị liệu nhanh chóng tản ra tìm những người đi cùng Ry để kiểm tra và điều trị sớm.

Đám trị liệu phản ứng nhanh như vậy là vì trước lúc đoàn xuất phát, Ain đã âm thầm đưa cho họ một quyển sổ tay – nơi ghi lại tất cả kiến thức về núi lửa mà hắn có thể nhớ được.

Với Ry thì tất nhiên chẳng nhớ mấy, nhưng Ain thì đã tính toán kỹ.

Dù vậy, Ain cũng chẳng dám chắc chắn điều gì. Kiến thức của hắn chỉ là từ sách vở thời hiện đại, còn thời đại này thì hoàn toàn khác biệt.

Hồi đó, Ain cũng từng suýt bỏ mạng vì khí độc. Vì quá sợ hãi, hắn chẳng nhớ được gì ngoài việc phải chạy càng nhanh càng tốt.

Lần này, Ain bình tĩnh hơn, tự mình nghiền ngẫm lại ký ức cũ, viết lại những điều cần thiết để đề phòng. Nhưng như người ta nói, chỉ đoán thôi thì sai là điều không thể tránh khỏi.



Hai ngày sau, cơn ác mộng thật sự mới bắt đầu.

Các triệu chứng như đau đầu, chóng mặt, đau bụng, tiêu chảy xuất hiện dồn dập trên những người từng đi qua vùng sương. Đội trị liệu gồng mình làm việc ngày đêm.

Tình hình càng lúc càng căng thẳng. Nhân sự điều trị thì ít, mà số người cần được chăm sóc thì quá nhiều.

Họ phải làm việc như con thoi: từ việc truy vết nguồn nước, thức ăn, môi trường sống, cho đến theo dõi triệu chứng cụ thể của từng người.

Thảo dược được sử dụng liên tục để giảm nhẹ cơn sốt và triệu chứng…nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển.

Cơn bệnh ngày càng nặng hơn.

Và rồi, người mạnh nhất trong số họ – Ry – cũng đổ bệnh.

Sốt rét nặng.

Toàn trại rơi vào im lặng.

Không ai dám tin điều đó là thật. Ry là người cuối cùng mà họ nghĩ sẽ gục ngã.

Nhóm trị liệu nhìn Ry đang run rẩy dưới lớp chăn, người ướt đẫm mồ hôi, chỉ còn biết thầm cầu nguyện.

Họ không còn cách nào khác. Mọi thứ họ làm lúc này chỉ là cố gắng hạ nhiệt, cố gắng giúp cơ thể Ry tự chiến đấu.

Vì đây là thứ mà Ain không thể ngờ tới. Đây là vùng đất mà con người không nên đặt chân tới.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com