Sau một tuần nghỉ ngơi, những thành viên tham gia nhiệm vụ khám phá núi lửa tụ họp tại nhà của Ain. Lim đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài mà cười khổ.
Hắn trở về bộ lạc sau gần một năm chu du, ở lại được vài tuần rồi lại lên đường. Lần này, nhiệm vụ kéo dài tới gần hai năm, nhưng chính chuyến đi này đã giúp hắn hiểu rõ hơn về hành trình gian khổ mà nhóm tộc trưởng từng trải qua.
Lim không ngờ quá trình di chuyển của Ain lại cực khổ đến vậy. Hắn thực sự nể phục tinh thần không ngại gian nan của nhóm người ấy. Theo lời kể của trưởng đoàn Ry – dù đã giảm nhẹ nhiều chi tiết – thì mọi chuyện còn tệ hơn những gì hắn tưởng.
Không chỉ riêng Lim, tất cả những thành viên trong đoàn đều có chung cảm nhận. Họ bắt đầu hiểu vì sao Ain lại cố gắng đến thế vì bộ lạc này. Cả nhóm lặng lẽ nhìn về phía tộc trưởng đang ngồi ở đầu bàn họp.
Cảm giác bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Ain hơi bối rối. Trong đầu hắn còn nghĩ vu vơ – “Không lẽ tụi nó tính lật đổ mình à?”
Nhưng nhìn thấy cả đám vẫn ngồi yên, ánh mắt đầy cảm xúc, Ain cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng, Ain là người phá vỡ không khí trầm lặng:
“Cảm ơn mọi người đã cố gắng cho nhiệm vụ lần này.”
Nói rồi, Ain đứng dậy cúi đầu. Đây là hành động xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải để làm màu. Hắn thật sự từng rất sợ hãi vào thời điểm đoàn người rời đi cách đây hai năm.
Chỉ đến bây giờ, khi mọi người đã an toàn trở về, Ain mới dám trút bỏ nỗi lo nặng trĩu trong tim suốt thời gian dài.
Câu nói đơn giản ấy cùng cái cúi đầu thành khẩn khiến ai nấy đều xúc động. Có người rưng rưng, có người sụt sịt không kìm được tiếng khóc.
Họ nhận nhiệm vụ không vì danh lợi, mà vì tương lai của bộ lạc. Ai cũng hiểu, tỷ lệ sống sót cực thấp. Chỉ mong nếu may mắn trở về, được ôm người mình thương là đủ.
Còn nếu không thì chí ít cũng có một bài vị đặt tại vườn Vĩnh Cửu, thỉnh thoảng có người ghé thăm là mãn nguyện rồi.
Vậy mà giờ, chính tộc trưởng đứng ra cảm ơn họ. Làm sao họ không vỡ òa vì những cảm xúc bị đè nén bấy lâu?
Sau vài phút lặng im để trấn tĩnh lại, mọi người lần lượt đưa ra các tờ báo cáo chi tiết chuyến đi cho Ain. Hắn nhận lấy nhưng không vội xem. Ain chỉ nói vài điều về những việc sắp tới, rồi cho phép mọi người quay lại sinh hoạt bình thường trong bộ lạc.
Eny thì vội vã chạy tới nhà kho cùng nhóm của mình để kiểm kê số tài nguyên mang về.
Còn Opf thì háo hức vì nhận được tin có ba loài sinh vật mới đang chờ cô nghiên cứu. Từ lúc nhóm Ry về tới nay, cô nàng vẫn chưa rời khỏi chuồng thú.
Sau vài phút, trong nhà của Ain chỉ còn lại nhóm bạn Dio, cùng hai cô nàng Rin và Duyên. Ain liếc nhìn quanh bàn rồi khẽ nói:
“Báo cáo đi.”
Ry hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi kể lại:
“Vào ngày hôm đó…”
…
Ry cùng đoàn người bắt đầu đi dọc theo con sông cũ năm xưa. Khu vực đầu hành trình vẫn còn nằm trong vùng lãnh thổ mà nhóm đi săn từng tới, nên cả đoàn nhanh chóng vượt qua mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng sau khi chạm đến những rìa đất cuối cùng của lãnh thổ, mọi người bắt đầu trở nên thận trọng. Chỗ dựa tinh thần đã không còn, từng bước đi phía trước đều là vùng đất xa lạ. Nếu có tấn công xảy ra, thì tình hình sẽ rất khó khăn.
Ry không phải kiểu người giỏi trấn an tinh thần thuộc hạ. Một khi vượt khỏi khả năng kiểm soát, nó cũng dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Ngược lại, Garu có khả năng giữ bình tĩnh tốt hơn – nhưng chỉ với nhóm hải sản. Còn những tộc nhân khác, hắn không dám chắc có thể kiểm soát.
Vì vậy mà cả hai người dẫn đầu đều lộ rõ sự căng thẳng. Cả đoàn như dây đàn căng cứng, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến mọi người giật mình giương vũ khí lên.
Và rồi – “bịch” –- tiếng động ấy xuất hiện. Nhưng khi nhìn rõ thứ đang ngọ nguậy trong bụi cỏ, cả đoàn mới thở phào: một con thỏ nhỏ.
Ry nhanh tay chộp lấy con thỏ. Nhìn nó vùng vẫy trong tay, Ry chợt mỉm cười, nhớ lại hành trình ngày xưa. Nó quăng con thỏ cho một thành viên trong nhóm nuôi thú rồi nói:
“Chăm sóc nó đi. Hai người đi thử xem có hang thỏ nào gần đây không. Có khi con này muốn dụ chúng ta rời khỏi hang nó đấy.”
Hai thành viên được lệnh nhanh chóng đi dò xét. Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Ry, họ an tâm hơn. Không lâu sau, cả hai quay lại với một con thỏ mẹ và ba thỏ con.
Thành viên nhóm nuôi thú liền nhận lấy cả “gia đình nhỏ” nhẹ nhàng đặt vào lồng sắt trên xe kéo. Hắn bỏ vào vài trái cây, rót thêm nước vào khay, rồi phủ nhẹ một lớp rơm khô cho chúng ấm áp.
Xong xuôi, cả đoàn tiếp tục lên đường. Mỗi nhóm đều mang theo ít nhất hai xe kéo chất đầy dụng cụ và nhu yếu phẩm.
Lúc đầu, Ry còn thắc mắc vì sao Ain lại cho mang theo xe kéo. Nó ngẫm nghĩ:
“Chẳng phải như vậy sẽ làm chậm tốc độ à?”
Sau này khi đã quay về, Ry mới nhận ra trong chuyến đi ấy, có nhiều thứ nó muốn mang về, nhưng xe kéo lại không đủ để chở hết. Nghĩ đến những thứ phải bỏ lại, lòng Ry vẫn còn tiếc nuối.
Dù đi cả ngày, đoàn người cũng không đi được bao xa. Địa hình phức tạp, cộng thêm nhiều vấn đề bất ngờ nảy sinh khiến tốc độ di chuyển chậm chạp.
Ry phải ra lệnh cắt cử một số tộc nhân đi phát hoang trước, mở đường cho đoàn tiến lên.
Thấy trời sắp tối, Ry quyết định dừng chân nghỉ ngơi. Các chiến binh lập tức tỏa ra tìm thức ăn dự trữ, nhóm xây dựng thì đi tìm dây leo trong rừng gần đó để dựng lều tạm. Những người còn lại thì bắt tay vào công việc của mình: nấu ăn, vẽ bản đồ, kiểm tra dụng cụ…
Ry ngồi lặng trước đống lửa, cắn một miếng thịt nướng xong rồi nuốt xuống. Cảm giác khô khốc nghẹn lại nơi cổ họng, khiến nó vội cầm bình nước uống một ngụm.
Chính lúc này, nó mới nhận ra sự đơn điệu trong bữa ăn, số gia vị mang theo vốn đã hạn chế, mỗi ngày chỉ dùng được một ít vào bữa chính, còn bữa tối thì phải…nhạt mà ăn.
Mấy tộc nhân kia ăn uống vội vàng, rồi dựa vào những căn lều tạm mà nghỉ ngơi. Một số người tranh thủ chợp mắt để chuẩn bị thay ca canh gác đêm.
Thời gian trôi nhanh. Lửa bếp vẫn cháy đều, nhưng đa phần tộc nhân đã rút vào trong lều. Những người trực đêm thì hoàn toàn tỉnh táo, cảnh giác với mọi động tĩnh quanh khu cắm trại.
Đêm đầu tiên của đoàn trôi qua yên ổn. Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm, nhóm đàn ông lực lưỡng vội vàng đỡ những người vừa trực đêm lên xe kéo, có mái che để họ tranh thủ ngủ bù.
Tuy hơi bất tiện, nhưng đây là phương án nghỉ ngơi duy nhất lúc bấy giờ.
Cả đoàn lại tiếp tục lên đường. Nhờ đã được phát hoang từ hôm trước nên đoạn đầu dễ đi hơn. Nhưng rồi, vài đoạn đất gần sông trở nên mềm nhũn khiến bánh xe kéo bị lún. Cả đoàn phải hì hục hơn mười phút mới nhấc được bánh xe ra khỏi vũng bùn.
Trên đường đi, có lúc đoàn phải rẽ sâu vào rừng vì bãi phù sa xâm chiếm phần lớn bờ sông, khiến đường ven bị thu hẹp.
Dù hành trình thuận lợi, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không thể nhanh. Đoàn người phải thường xuyên dừng lại để ghi chép hệ sinh thái, khảo sát nguyên liệu, và đặc biệt là tìm hiểu tình hình các bộ lạc xung quanh để tránh xung đột.
Cứ thế, sau năm tháng, đoàn người cũng tới được nơi mà năm xưa nhóm Ain từng trú đông. Ry nhận ra dấu vết đặc biệt mình từng khắc lên thân cây vẫn còn nguyên, lòng bồi hồi khó tả.
Thời gian hành trình kéo dài như vậy, một phần vì Ry không nhớ chính xác đường cũ, một phần vì dòng sông đã lấn sâu vào bờ, khiến con đường trở nên hẹp và quanh co, phải đi vòng khiến thời gian càng bị kéo dài.
Ry quay đầu lại nhìn mọi người phía sau rồi nói:
“Được rồi, trời tối rồi. Dựng lều thôi.”
Nghe vậy, mọi người bắt đầu kéo xe tập trung về trung tâm. Ai vào việc nấy.
Chỉ sau một giờ, lều trại đã hoàn thành. Không khí trở nên nhẹ nhõm hơn khi vang lên những tiếng cười đùa xen lẫn mùi thịt nướng thơm lừng trong bữa ăn.
Ngồi cách đó không xa, Garu lặng lẽ thở ra một hơi. Hắn cảm nhận được cuối cùng, sau bao tháng căng thẳng, mọi người bắt đầu gần nhau hơn.
Mặc dù đi chung cả hành trình, nhưng trong lòng mỗi người vẫn có khoảng cách. Tinh thần tương trợ chưa thực sự hiện rõ như ở trong bộ lạc.
Garu không chắc nguyên nhân chính xác, nhưng hắn đoán có lẽ do sự chênh lệch về thời gian gia nhập.
Trong đoàn có người mới, có người cũ, có người từng đến từ bộ lạc thù địch. Dù đã là một phần của Lạc Việt, nhưng sự dè dặt ban đầu vẫn tồn tại.
Chỉ khi đến được chặng này, trải qua bao khó khăn cùng nhau, cần nhau trong từng việc nhỏ thì những khoảng cách ấy mới dần được xóa bỏ.
Ry từ xa bước lại, ngồi xuống bên cạnh Garu rồi hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì vui à?”
Garu vẫn mỉm cười, quay sang đáp:
“Không, chỉ là…tôi thấy vui khi thấy mọi người hòa hợp thôi. Còn cậu thì sao?”
Ry nghe vậy chỉ lắc đầu, giọng chùng xuống:
“Anh biết tôi không giỏi mấy chuyện này mà…”
“Ừ, nhưng tộc trưởng vẫn để cậu làm đội trưởng đấy thôi.”
Garu vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý. Lời hắn khiến Ry ngạc nhiên, nó quay sang:
“Thì...tại tôi mạnh?”
“Không. Cậu đánh giá thấp tộc trưởng quá rồi. Làm gì có chuyện giao đội cho một người chỉ vì sức mạnh? Cậu phải có điều gì khác đặc biệt hơn.”
“Nhớ lại xem, trong nhóm săn, Mit cũng có mạnh hơn những người khác không, rồi Tel nữa…”
Lời nói tuôn ra làm Ry nhất thời không theo kịp. Nó ngồi trầm ngâm một lúc mới ngập ngừng hỏi:
“Vậy…anh nói xem…tại sao tộc trưởng lại giữ tôi làm đội trưởng?”