Sau một tuần bàn bạc căng thẳng, Ska, Simo, và cả lão Ky cuối cùng cũng lựa ra được ba cái tên trợ lý tiềm năng, trình lên Ain xem xét.
Trên bàn làm việc, một tờ giấy ghi ba cái tên được đặt bên cạnh một tờ khác – chi tiết đầy đủ về quá trình, năng lực và đặc điểm từng người.
Ain ngồi đọc tỉ mỉ, từng dòng một. Ánh mắt hắn dừng lâu ở những dòng ghi chú nhỏ, nơi ghi những đặc điểm ít ai để ý. Phải mất hơn nửa canh giờ, Ain mới cầm con ấn chim Lạc lên, đóng dấu vào tờ giấy.
Khi dấu ấn hằn rõ, hắn mới thở ra một hơi dài, ngả người ra sau ghế. Ba người – vẫn còn quá ít.
Dù vậy, Ain biết – ngoài ba người này thì hiện tại không ai phù hợp hơn. Cả ba đều không còn trẻ, nhưng có kinh nghiệm và đủ điềm đạm để tạm gánh vác phần nào công việc. Còn tương lai xa hơn, hắn đành chờ thêm một tài năng mới xuất hiện.
Nhưng cũng không cần chờ lâu...
…
Ngay sáng hôm sau, thông tin nhóm của Ry trở về bộ lạc sau hai năm thực hiện nhiệm vụ xa nhà lập tức khiến cả vùng rúng động.
Nơi chào đón các tộc nhân trở về như vỡ òa: tiếng khóc, tiếng cười, những cái ôm thật chặt, có người bật khóc nức nở khi nhìn thấy người thân còn sống.
Ain chỉ nói đôi ba câu, rồi cho giải tán. Chuyện hành trình sẽ để vài ngày nữa mới nghe kể. Hắn muốn những người vừa trở về được nghỉ ngơi và làm quen với bộ lạc mới – nơi đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua.
Hắn nhìn những tảng đá to lớn đang nằm chồng chất trên những xe kéo mà vui mừng.
Trong đoàn trở về, Ain thấy Mih vẫn cười tươi như hai năm trước. Dù đã trải qua hàng trăm ngày rong ruổi, hắn vẫn giữ vẻ vui tươi và háo hức như đứa trẻ.
Ain chỉ lắc đầu. Hắn biết Mih đã lén theo đoàn đi từ đầu, nhưng không ngăn cản – bởi ngăn cũng chẳng được. Mih đã nhắm vào vật liệu lạ kia, thì có trời mới cản nổi.
Chỉ tội cho Rok – người phải gồng gánh toàn bộ công việc chế tác suốt hai năm, vừa chạy chế tác cho bộ lạc, vừa dọn dẹp hậu quả do Mih bỏ lại.
Sau khi cho các tộc nhân giải tán, Ain vội về nhà. Nhưng từ xa, âm thanh hú hét đã rộn ràng. Một đàn sói vừa trở về, đúng như những tộc nhân xa xứ.
Ichi – con thú cưng thân thiết nhất – chạy ra đầu tiên, quẫy đuôi mừng rỡ, Ichi vừa dẫn gia đình nó về. Ain xoa đầu nó, rồi thong thả tiến lại chòi trước nhà. Từ đây có thể thấy cả Alpha và Beta đang dẫn đàn mình trở về.
Ain nhìn quanh nhà, thấy mấy hình bóng quen thuộc như Nu, Xi, Zeta,...Nhớ năm xưa Nu là con sói tăng động nhất đám con của Alpha nhưng khi đi theo Eny thì nó lại đổi tính trầm lặng, rồi hai năm trước thì nó lại bỏ đi đến nay lại về.
Ở bờ sông gần đó, 7– 8 con sói con đang hớn hở uống nước, Psi – một trong những con sói quậy nhất năm xưa – đứng bên cạnh trông chừng. Nhìn thấy nó, Ain…giận run người.
Năm xưa nó quậy cũng ngang ngửa Nu.
Ain nhớ rõ: một lần Psi quậy phá khiến Alpha nổi cáu, đuổi theo nó điên cuồng. Mà khổ là Ain lúc đó đang đi ngang. Alpha không thắng kịp – tông sầm vào Ain khiến hắn bay cả mét.
Chỉ nhớ được tới đó, Ain đã thấy máu sôi sùng sục. Hắn bước tới gần Psi, con sói thấy người quen thì mừng rỡ, quẫy đuôi liên hồi.
Ain xúc động thật, thậm chí mắt còn hơi cay...Nhưng rồi hắn nắm lấy đầu Psi, dịu dàng thì thầm:
"Nhớ tao lắm đúng không? Mày còn nhớ vụ năm xưa không? Con mẹ mày...úi, đau, đau!"
Psi tưởng Ain khóc vì xúc động, liền...nhào tới liếm mặt, thì Ain đã ký một phát vào đầu nó. Mấy sói con thấy mẹ bị "tấn công" liền hùa nhau lao tới rượt Ain.
Ain hốt hoảng bỏ chạy, la hét không ngừng, bị một đàn ‘báo con’ đuổi sát gót như thể trận giả.
Là người anh cả, là chú lớn trong nhà, Ichi chỉ lặng lẽ quan sát. Ain bị đuổi thì kệ. Ai biểu mấy ngày nay hắn toàn để Opf cho cả nhà Ichi ăn?
Mà Opf đâu phải kiểu người cho không. Cô nàng suốt ngày chọc phá đám sói con, kiểm tra bụng Zoa, kiểm tra cả Ichi xem có...“bệnh lạ” gì không.
Chạy được một hồi, đàn "báo con" mệt lử, nằm lăn ra thở hổn hển. Ain cũng ngồi bệt xuống, vừa thở vừa lườm cả đám. Hắn thề: bị đám báo con rượt còn mệt hơn đánh nhau với người.
Ain ngẩng đầu, nhìn quanh thấy đâu đó còn hơn 5 – 6 đàn sói nhỏ, vài cặp cha mẹ đang nằm thè lưỡi, thở vì nắng trưa. Tất cả đều là gia đình mở rộng của Alpha và Beta.
Hai con sói lớn nhất giờ đang nằm thư giãn trong phòng hầm làm đá của Ichi, tận hưởng tiện nghi hiện đại thay vì chui rúc trong hang đá ngày xưa.
Còn ngoài sân, hai con sói đực to lớn đang gườm nhau không ngừng – rõ là vì muốn chứng minh khí tức mạnh mẽ của mình, do ‘vợ’ đang nằm ở trong hầm đá. Tuy nhiên, chúng vẫn kiềm chế – chưa tới mức lao vào nhau.
Ain mệt mỏi lê bước về nhà, chuẩn bị ngủ trưa. Sau lưng hắn, cả một đại gia đình sói tản ra nghỉ ngơi, mỗi con nằm một góc, chẳng ai chạm ai – dù là chị em ruột cũng giữ khoảng cách.
Thứ duy nhất Ain còn nghĩ tới trước khi chìm vào giấc ngủ, là…
“Hồi đó cả nhóm chỉ có Alpha và Beta, giờ...nguyên cái đội bóng sói. Mình là thủ lĩnh, hay là bảo mẫu vậy trời?”
Sau khoảng 15 phút ngủ trưa, Ain tỉnh dậy. Hắn cảm thấy tay phải mình có gì đó mềm mại đặt lên, liền mỉm cười vô thức. Mở mắt ra, Ain lại càng cười lớn hơn.
Opf từ bao giờ đã vào ngủ cạnh hắn. Ain nhẹ nhàng nhích tới, dùng mũi khẽ chạm vào cô nàng, sau đó cố gắng dùng tay trái đỡ lấy đầu Opf lên cao để rút tay phải ra.
Cảm nhận được sự tê dại lan khắp cánh tay, Ain nhíu mày, tay trái lại xoa bóp vài chỗ trên người Opf rồi lặng lẽ rời khỏi giường.
Hắn vươn vai, lắc đầu tỉnh táo rồi xuống nhà tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Ain đi lại chỗ bàn làm việc. Trên bàn đã có vài tờ báo cáo được xếp ngay ngắn. Khuôn mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ tiện tay vơ lấy cái khăn treo trên ghế lau đầu cho khô.
Ichi còn đi chơi đâu đó, nên giờ Zoa là con sói quen nhiệm vụ đi lấy báo cáo về cho Ain.
Đôi khi cũng có vài con sói con đi theo, nhưng vì ham chơi nên thường lạc mất. Mỗi lần vậy, các tộc nhân vô tình gặp phải lại đem chúng về, còn Ain chỉ biết thở dài bất lực.
Dù đã gần ba tuổi, bốn con sói con của Ichi vẫn còn rất trẻ con. Chúng thích vui đùa cùng các tộc nhân, hầu như không có chỗ nào trong lãnh thổ bộ lạc mà chưa từng giẫm qua dấu chân của chúng. Dù nghịch ngợm là thế, nhưng mỗi khi đi săn, chúng lại tỏ ra chững chạc đến bất ngờ.
Nếu đúng như nhóm đi săn báo cáo, thì hiện giờ Zoa cũng vừa hạ sinh thêm năm sói con nữa. Thế nhưng, bốn “đứa trẻ lớn xác” kia vẫn cứ đùa giỡn như ngày nào.
Tính theo tuổi đời của con người thì có thể chỉ mới một, hai năm, nhưng với loài sói thì chừng đó đã là giai đoạn trưởng thành. Ấy vậy mà đám đầu đàn này vẫn tinh nghịch như mới sinh, dù vóc dáng thì vượt trội hơn hẳn các anh chị em khác.
Ain không rõ những người anh em của Ichi đã sinh bao nhiêu lứa con rồi, nhưng nhìn gia đình “trẩu tre” của Ichi thì chỉ biết cạn lời. Bốn con sói lớn đùng mà cứ tranh ăn với mấy con nhỏ xíu thì chẳng biết nói sao cho vừa.
Mấy con sói anh em với Ichi thường được bắt gặp ngoài rìa lãnh thổ bộ lạc. Chúng không đi quá xa, chỉ có Alpha và Beta là từng đi biệt tăm suốt một thời gian dài. Ain cũng không rõ vì lý do gì mà chúng quay trở lại.
Nếu chỉ là về thăm nhà ngắn hạn, Ain sẵn lòng chào đón. Nhưng nếu ở lại lâu dài, hắn chắc chắn sẽ phải đau đầu.
Bên ngoài đã vang lên vài tiếng ẳng ẳng – dấu hiệu rõ ràng rằng các con sói đực đang “đối thoại” theo kiểu hoang dã. Ain hiểu, sói là loài cực kỳ coi trọng lãnh thổ. Trong thời đại này, điều đó lại càng quan trọng hơn.
Dù là anh em ruột, nhưng khi đã tách đàn, gặp lại cũng chẳng khác gì kẻ thù. Chỉ vì đang sống dưới mái nhà của bộ lạc Lạc Việt – nơi lão Quy thiết lập luật lệ rõ ràng – nên chúng mới chưa lao vào cắn xé, mà chỉ dừng lại ở những màn “giao lưu” nhẹ nhàng.
Theo Ain suy đoán, có lẽ Alpha và Beta đã cảm thấy mình già rồi nên muốn quay về nơi an nghỉ. Trên đường trở về, chúng có thể đã bị con cái nhận ra mùi nên dẫn theo cả đàn về nhà cũ.
Ain ngồi nhìn hai con sói già mà trầm tư. Nếu không có sự hỗ trợ âm thầm của chúng trong những năm đầu hắn mới đến đây, thì có lẽ Ain cùng các đồng đội đã bị xóa sổ từ lâu. Nhờ có chúng đánh dấu lãnh thổ, dọa lui kẻ địch, mà bộ lạc mới có ngày hôm nay.
Càng nghĩ, Ain càng chắc chắn rằng việc Alpha và Beta từng rời đi là để hoàn thành nghĩa vụ của loài sói. Còn nay, khi bộ lạc đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, chúng mới trở lại như để nói lời chia tay.
Việc Ain từng giết bầy đàn của chúng là điều cả hai con sói già đều không thể quên, nhưng chúng đã chọn tha thứ.
Không phải vì lòng nhân hậu, mà vì hiểu rõ quy luật sinh tồn: “Bầy đàn có thể tìm lại được, nhưng mạng sống thì chỉ có một.”
Chúng tha thứ không phải cho Ain, mà là cho những đứa con của mình – để chúng được sống trong môi trường an toàn, trưởng thành, rồi tự bước ra đời.
Trước khi rời đi, chúng để lại Ichi, cùng Nu, Xi hỗ trợ Ain một thời gian. Giờ đây, sau nhiều năm lang bạt với bạn tình, chúng quay về mới nhận ra thế giới đã đổi thay.
Không chỉ con người, mà cả khí hậu, thảm thực vật cũng khác xưa. Thức ăn khó kiếm, thú dữ ngày càng nhiều.
Alpha và Beta dù từng là những kẻ đứng đầu trong chuỗi săn mồi, nay cũng phải chịu thua trước thời đại. Những kẻ thống trị rừng xanh giờ phải lủi về sống nhờ bộ lạc – chuyện này mà kể ra, Ain cũng thấy buồn buồn.
Chúng từng bỏ đi vì tin Ain có thể lo cho cả đàn. Giờ quay về, có lẽ không chỉ vì muốn nghỉ ngơi, mà còn để chắc rằng: những đứa con mình từng bảo vệ, đã trưởng thành thật rồi.
Và Ain thì hiểu – sự trở về này, không đơn giản là hoài niệm.
Nhưng khi về tới bộ lạc rồi chúng mới nhận ra bên ngoài kia chỉ thay đổi một chút, còn ở đây thay đổi quá nhiều.
Hai con sói già đành cùng mấy đứa con liền ở lì chỗ nhà Ain.
Vì bên ngoài toàn là mùi lạ, dù chúng cảm nhận được đâu là người của bộ lạc, mà các tộc nhân cũng sợ hãi khi những con sói to lớn đi vào chỗ nhà của tộc trưởng.
Chỉ khi Ichi đứng ra chào đón mới làm cho các tộc nhân an tâm chút ít nhưng mọi người vẫn cảnh giác, sau khi Ain đứng ra đảm bảo thì các tộc nhân mới buông lỏng tinh thần.