“Hmm… ông chủ, hình như là heo con… à không, heo nái mà người làm vườn nuôi. Ngày thường vẫn luôn nuôi ở sau vườn, kết quả lại bị cô chủ nhỏ phát hiện ra.” Quản gia Nam lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
“Vì sao con bé lại cưỡi heo?”
“Cô chủ nhỏ chê heo béo quá, nói rằng cần phải để nó vận động nhiều hơn. Kết quả…”
Trong lúc nhất thời, quản gia Nam cũng không biết, đây là cách vận động kiểu mới gì nữa.
Trì Thiển cưỡi heo tiến lại gần, trên đầu cô còn có một con anh vũ đang đậu, đôi mắt cô sáng lấp lánh như sao.
Thoạt trông cô như cô bé cưỡi heo bước ra khỏi truyện tranh vậy.
Nhưng… làm gì có cô bé nhà ai sẽ cưỡi heo cơ chứ?
Trì Lệ Sâm vốn định răn dạy vài câu, thì Trì Thiển đã chạy tới ôm chầm lấy ông: “Chào mừng ông ngoại về nhà. Cháu nhớ ông lắm!”
Từ khi biết bản thân xuyên sách, biết ông ngoại đã liên tục chèn ép nam nữ chính để báo thù cho mình, ấn tượng của Trì Thiển với ông lập tức tăng vọt.
Đây là ông ngoại ruột của cô đó!
Từ trước tới nay, Trì Lệ Sâm chưa từng thân thiết với trẻ con, dù là với mấy thằng nhóc thối trong nhà cũng thế.
Nhưng có lẽ đúng như người ta nói, bé gái là áo bông tri kỷ, nên Trì Lệ Sâm không quá kháng cự sự thân thiết của Trì Thiển.
Chẳng qua, chỉ chốc lát sau, Trì Lệ Sâm đã xụ mặt: “Cháu vừa cưỡi heo, còn chưa rửa tay đã chạy tới ôm ông?”
Ôi!
Bị phát hiện rồi.
Trì Thiển lùi về phía sau hai bước, cô khẽ chớp mắt, đáp với giọng điệu vô tội: “Tại sáng giờ cháu mới gặp lại ông, nỗi nhớ nhung hóa thành sự kích động, vội vàng muốn bày tỏ nên mới quên mất đấy thôi.”
Trì Lệ Sâm suýt thì phì cười, nhưng ông vẫn cố xụ mặt: “Cháu ngồi trong vườn quậy nguyên ngày hôm nay đấy phỏng?”
“Cháu có quậy đâu, hôm nay cháu còn làm quen được với mấy người bạn mới cơ.” Trì Thiển chỉ con anh vũ đang lẳng lặng ngồi trên đầu cô hóng hớt: “Ông ngoại xem, nó là Tiểu Bạch.”
Sau đó, cô chỉ về phía con ch.ó đen đang lè lưỡi: “Nó là Đại Hắc.”
Cuối cùng, ngón tay chỉ xuống con lợn đang bị cưỡi: “Đây là Tiểu Hương.”
Tất cả động vật trong trang viên đều bị Trì Thiển tập hợp lại.
Chúng suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, nên biết rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như, dưới giường của quản gia Nam - người luôn hành xử điềm đạm, ôn hòa - cất giấu một rương đựng tiểu thuyết tổng tài bá đạo. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, ông ấy đều rửa tay sạch sẽ, rồi cẩn thận lật giở từng trang, vừa đọc vừa nghiền ngẫm.
Chẳng hạn như ai đó tới nhà làm khách, lấy nước sôi tưới c.h.ế.t cây phát tài của ông ngoại, với mong muốn có thể khiến ông ngoại phá sản.
Lại chẳng hạn như có tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nào đó ẩn nấp cả đêm, chực chờ ông ngoại tới đứng cạnh cửa sổ để nổ súng. Chẳng ngờ ông ngoại lại phê duyệt tài liệu nguyên đêm, trốn thoát một kiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Thiển “ăn dưa” nguyên ngày, ăn tới độ bụng no căng.
Chẳng qua, một trong những nguyên tắc của dưỡng sinh, là không thể bỏ bữa.
Thế nên, cơm tối vẫn phải ăn.
Trì Lệ Sâm khẽ liếc mắt nhìn chiếc nơ bướm màu hồng phấn trên đầu con heo, giật giật khóe miệng: “Cháu đặt tên cho nó, sau này thịt nó rồi, cháu liệu có nuốt trôi không?”
Nghe vậy, Trì Thiển lập tức ôm chặt Tiểu Hương: “Heo đáng yêu như thế, sao ông lại muốn thịt nó?”
“Nuôi heo là để ăn kia mà?”
“Thế nhưng... bây giờ vẫn chưa ăn ngay được đâu. Bây giờ nó vẫn còn béo lắm, chúng ta phải ép nó vận động nhiều hơn, để thịt săn chắc lại thì ăn mới ngon.”
Trì Lệ Sâm: “…”
Quản gia Nam suýt thì bật cười thành tiếng.
Tiểu Hương vẫn vô tư dụi mũi vào tay Trì Thiển, hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác.
Sau bữa tối, Trì Lệ Sâm gọi Trì Thiển tới trước mặt, nghiêm mặt đặt ra ba quy tắc với cô: “Nếu cháu muốn sống ở đây, thì mỗi giờ mỗi phút đều phải tuân thủ một số quy tắc sau.”
Trì Thiển chớp mắt hỏi: “Dạ?”
“Thứ nhất, khi ở trong nhà, không được phát ra âm thanh quá lớn.”
“Rầm…” Bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Hương đ.â.m sầm vào cửa.
“Thứ hai, không được vào khu vực cá nhân của ông.”
“Chít chít.” Tiểu Bạch bay ngang qua đỉnh đầu Trì Lệ Sâm.
Thái dương của Trì Lệ Sâm giật giật: “Cuối cùng, cháu phải an phận thủ thường, không được sán tới gần ông…”
“Gâu gâu!” Đại Hắc đứng ngoài sân sủa vang trời, tiếng sủa cực kỳ phấn khích, ý bảo: chủ nhân mau ra đây, lần này đến lượt em chở chị rồi!
Trì Lệ Sâm không thể nhịn được nữa, ông lạnh giọng quát quản gia Nam: “Ông mau đuổi chúng ra xa chút đi, ồn quá!”
“Vâng.” Quản gia Nam lập tức đi làm.
Trì Thiển vô tội hỏi: “Ông ngoại, có phải ông ghét cháu không?”
“Phải thì sao?”
“Nhưng cháu thích ông lắm.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Lệ Sâm suýt thì không giữ nổi nữa: “Đừng nịnh nọt ông, cháu tưởng ông là Trì Mộc Trạch chắc?”
Ông vốn không thích trẻ con, nhất là những đứa có thể phá vỡ thói quen sinh hoạt của ông.
Năm nay Trì Thiển mười lăm tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đang trong độ tuổi chỉ cần không chú ý chút thôi là sẽ tiến vào thời kỳ nổi loạn.